Lúc Lăng Thiếu Nghị xông vào phòng ngủ, tâm lí chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào, lại bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi... Chỉ thấy Dung Thi Âm đang nằm trên chiếc giường to tràn đầy hơi thở mập mờ, mái tóc đen óng như thác nước càng làm nổi bật con ngươi mênh mông sương mù, khiến cho cô xinh đẹp như mang theo một cỗ linh khí. Quần áo trên người cô có hơi rộng mở, lộ ra một mảng da thịt tinh tế trắng như tuyết, nõn nà giống như kiệt tác của Thượng Đế, hai chân tuyết trắng vô ý thức từ trong quần áo lộ ra ngoài, trên ga giường như tơ lộ ra vẻ vô lực càng thêm câu hồn. Một màn này, cho dù là thánh nhân cũng không nhịn được mà phạm sai lầm... “A Nghị....A Nghị.....’’ Cô còn đang nhẹ nhàng lẩm bẩm gọi tên Lăng Thiếu Nghị, sóng nhiệt trong cơ thể giống như theo hơi rượu kéo tới, làm đôi mày ngài đẹp đẽ động lòng người của cô khẽ nhíu lại. Dung Thi Âm than nhẹ một tiếng làm cho suy nghĩ của Lăng Thiếu Nghị hoảng hốt kéo trở lại, anh vội vã bước lên phía trước, trên mặt vừa khiếp sợ vừa giận dữ. Đáng chết! Họ Lôi kia rốt cuộc đã làm gì đối với cô ấy? Cô ấy uống rượu sao? “Âm Âm...Âm Âm...’’ Lăng Thiếu Nghị vỗ nhẹ khuôn mặt của cô, hình như muốn xác định suy đoán của mình. “Ừm...’’ Thân thể mềm mại của Dung Thi Âm dính lên lồng ngực anh, ngay sau đó, cánh tay giống như rắn quấn lên cổ anh. “A Nghị....’’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngẩng lên, ánh mắt mê ly nhìn anh, đôi môi anh đào mê người hé mở, tựa như muốn mời anh đến thưởng thức. Trước mắt anh là khuôn mặt dịu dàng thanh tú, đôi lông mày đen nhánh nhẹ nhàng nhíu lại cũng đẹp như thế, khuôn mặt đơn thuần vô tội như hoa lê đầu cành ngày xuân,tinh khiết hoàn mỹ, mặc dù Lăng Thiếu Nghị bị say mê trong chốc lát, lại không biết từ đâu trong lòng dâng lên một mồi lửa giận. “Đáng chết! Dung Thi Âm, tỉnh táo lại cho anh, tại sao lại uống rượu?’’ Cơn giận tựa như lan ra cả người anh, bàn tay to của anh càng thêm giữ chặt eo của cô. Trong lòng không khỏi rủa thầm...Nếu như cô lại dùng vẻ mặt mê ly hấp dẫn trí mạng này nhìn mình, tuy không cho phép chính mình làm gì với cô, nhưng anh là đàn ông nha, lại là người đàn ông bình thường, chẳng lẽ giờ phút này cô không biết mình bị nguy hiểm cỡ nào sao? Vừa nghĩ tới Lôi Tu Hành có lẽ cũng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh liền hận không thể làm thịt người! Đôi môi mềm mại của Dung Thi Âm nhẹ nhàng mở ra, ngay sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười này nha, ấm áp, sạch sẽ giống như mây trên trời, chỉ là, nụ cười này, là cười với anh sao? Trái tim Lăng Thiếu Nghị một hồi hoảng hốt, nhưng mà, một tia máu đỏ, ở nơi không nhìn thấy xuất hiện, đem nhu tình vừa xông tới của anh kiềm chế lại. Chỉ thấy ánh mắt nguy hiểm của anh khép hờ, giống như một con diều hâu bay lượn trên bầu trời, sắc bén và cuồng bá.... Đưa bàn tay ra, kéo lấy thân thể của cô, lạnh lùng nói: “Đi, mọi chuyện kết thúc rồi, cùng anh về nhà!’’ “Không.....’’ Dung Thi Âm cảm thấy thật khó chịu, trên người vừa nhột vừa tê, hơn nữa trong cơ thể giống như có cây đuốc đang đốt cháy chính mình. “Nóng quá....’’ Cô cất tiếng khóc, ngón tay phủ lên ngực chính mình, kéo quần áo, da thịt trắng nõn tinh tế lộ ra một mảng lớn... “Âm Âm....’’ Lăng Thiếu Nghị ngồi xuống, ngón tay dài tìm tòi, nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô lên, kinh ngạc phát hiện đôi con ngươi của cô tràn đầy mị hoặc và mê ly. Đột nhiên bàn tay anh siết chặt lại....Anh nhất định phải giết cái tên Lôi Tu Hành đó! Hắn thế nhưng lại cho cô uống mị dược? Dáng vẻ này của cô không khó để Lăng Thiếu Nghị nhìn ra đầu mối, xem ra Lôi Tu Hành còn chưa kịp động thủ, anh đã kịp thời đến ngăn cản hành vi thú tính của hắn! Đang suy nghĩ, anh chợt cảm thấy một đôi tay bé nhỏ nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt mình, cảm giác tinh tế non nớt không khỏi làm toàn thân anh run lên. “Âm Âm...’’ Ngay sau đó, Lăng Thiếu Nghị quay mặt đi, cố nén hơi thở đang dần trở lên rối loạn, bàn tay nhanh chóng sửa sang quần áo đang xốc xếch đến không chịu nổi của cô. “Nghe lời, anh dẫn em về nhà!’’ Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Lăng Thiếu Nghị rất rõ ràng, Dung Thi Âm trúng phải loại thuốc này, chỉ có một cách duy nhất có thể loại trừ được, nhưng.... Anh không muốn dùng cách này chiếm tiện nghi của cô. Bàn tay to của anh vừa định rời đi, Dung Thi Âm liền kéo tay anh lại, sau đó kéo đến khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó, thở khẽ, ngồi xổm trên giường, lập tức liền ôm lấy cổ Lăng Thiếu Nghị, đôi môi đỏ mọng đặt lên môi anh. Hơi thở tinh tế phả lên mũi anh, kỹ thuật hôn không lưu loát cho thấy bởi vì dục hỏa mà thân thể cô trở lên khó chịu đến không chịu nổi. “A Nghị...A Nghị...’’ Cô nhẹ nhàng ghé vào tai anh thở hổn hển, ánh mắt ngày càng mê ly, thân thể mềm mại giống như rắn quấn lấy thân hình to lớn của Lăng Thiếu Nghị. Lăng Thiếu Nghị hít vào một hơi, cô gái này chẳng lẽ không biết mình đang trêu chọc người sao? “Ừm...’’ Vẻ mặt Dung Thi Âm càng thêm hấp dẫn, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại đáng yêu: “Em....Em nóng quá, thật khó chịu...” Tiếng thở dốc nhẹ nhàng như tơ quét qua gò má cương nghị tuấn dật của Lăng Thiếu Nghị, chân mày anh nhẹ nhàng nhăn lại, rốt cuộc cũng không khống chế được, trong cơ thể anh dần dâng lên cỗ hơi thở nam tính nóng rực quen thuộc. Anh say mê cúi người, đôi môi mỏng khiêu gợi đặt lên môi anh đào của cô... “Ừm...’’ Thừa dịp lúc Dung Thi Âm há miệng, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ tiến quân thần tốc, hoàn toàn lấp đầy mùi đàn hương trong miệng cô, hơi thở cường hãn cũng tràn ngập chóp mũi cô. Mà bàn tay to của anh tràn đầy tham muốn giữ lấy cũng vuốt ve đường cong linh lung hấp dẫn của cô.