Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 239
"A - -" Lăng Thiếu Nghị đau đớn, hắn quỳ một gối trên mặt đất - - ngay sau đó, súng của Lãnh Thiên Dục đặt ngay trên trán hắn.
"Hinh Nhi, em không sao chứ?" Lăng Thiếu Đường vội vàng nâng Kỳ Hinh dậy, khẩn trương hỏi.
Kỳ Hinh rưng rưng nước mắt, liều mạng lắc đầu: "Không có việc gì, em không sao, thật tốt quá, Đường, may mà anh không bị thương!"
"Bé ngốc - -" Lăng Thiếu Đường ngẫm lại chuyện mới xảy ra cũng hơi hoảng sợ, anh ôm cô vào trong lòng, bàn tay to vỗ về lưng của cô: "Hinh Nhi, em thật sự rất tuyệt! Em làm rất khá!"
Mà ở bên kia Lăng Thiếu Nghị vẫn chưa hết kinh ngạc, hắn không nghĩ tới chỉ trong hai giây ngắn ngủi, mọi thứ đều thay đổi.
"Không có khả năng, không có khả năng - -" Hắn lẩm bẩm nói, trong mắt chứa đựng vẻ không tin. Bản thân tỉ mỉ bày ra một màn như vậy, làm sao có thể bị hủy hoại trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
"Bộ dáng của mày bây giờ khiến tao quá thất vọng!"
Lăng Thiếu Nghị ngước mắt tìm nơi vừa phát ra tiếng nói, ánh mắt kinh ngạc, không phòng ngự của hắn chống lại đôi con ngươi lạnh lẽo thấu xương của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường buông Kỳ Hinh ra, anh mang theo hơi thở nguy hiểm, chậm rãi đi tới chỗ Lăng Thiếu Nghị, sau đó giơ tập văn kiện lên- - bên môi treo một nụ cười tàn nhẫn nhất, rồi sau đó, anh chậm rãi mở văn kiện ra- -
Lăng Thiếu Nghị muốn đứng dậy, hắn cũng muốn dùng sức rít gào nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác tiếp theo của Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm em trai mình, đáy mắt lạnh lẽo mang theo sự sắc bén, khiến người ta không dám cử động!
Anh không hề chớp mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị, chậm rãi xé nát văn kiện trong tay - - chậm rãi, chậm rãi, giống như đang xé nát Lăng Thiếu Nghị! Là hắn muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của mình! Cuối cùng, bàn tay to buông lỏng, văn kiện như hài cốt như bông tuyết bay trong không trung - -
"Không. . ." Lăng Thiếu Nghị không thể tin được sự việc xảy ra trước mắt, hắn hét lên, rồi sau đó, hắn như dùng toàn lực của bản thân cố gắng đứng lên - -
"Mày- - uổng phí nhiều năm qua tao luôn cho mày cơ hội, thế nhưng mày lại không bằng cầm thú dám nhúng chàm Hinh Nhi - -" Cùng với ánh mắt rét lạnh đầy sắc bén của Lăng Thiếu Đường là khẩu súng vô tình, nhắm lên trán Lăng Thiếu Nghị- -
"Không - - Đường! Đừng như vậy - -" Kỳ Hinh thấy một màn như vậy, lập tức thất thanh quát, ý bảo anh dừng lại.
Ngay sau đó, cô cấp tốc đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nói với giọng vô lực, tiều tụy: "Thiếu Nghị- - hắn chưa xâm phạm đến em!"
Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, mà Lãnh Thiên Dục và hai người còn lại cũng kinh ngạc.
Lúc này, Lăng Thiếu Nghị đã lấy lại ý thức của bản thân, hắn cười ha ha, lập tức, mắt lạnh nhìn Lăng Thiếu Đường: "Cho dù mày có giết tao thì cũng không làm nên chuyện gì - - "
Lập tức, hắn gian nan đứng dậy, nhìn vào mắt Lăng Thiếu Đường nói từng câu từng chữ: "Bên ngoài đều là người của tao, còn có, tao đã đặt một trái boom, tùy lúc nó sẽ phát nổ lấy đi tính mạng của mày! khà khà -
Đang nói, cửa phòng bị mở ra - -
Nhưng mà, lúc này cục diện đã bị Lăng Thiếu Đường khống chế, ngay tại lúc cửa phòng bị phá mở, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh - -
Cung Quý Dương và Hoàng Phủ xoay người một cái, bàn tay to vung lên, giống như tia chớp bắt giữ hai tên sát thủ, sau đó, cướp lấy súng trong tay bọn chúng - -
"Thiếu Đường, bắt lấy- - "
Lãnh Thiên Dục cũng sắc bén đánh ngã một tên sát thủ, rồi ném súng cho Lăng Thiếu Đường.
" Hinh Nhi, theo sát anh!"Lăng Thiếu Đường giữ chặt cô, đẩy cô ra phía sau, rồi bóp cò - - viên đạn được bắn ra là lúc, mặt đất bị nhiễm đỏ bởi máu của mấy tên sát thủ. Mà cũng nhân cơ hội này Lăng Thiếu Nghị cũng muốn trốn thoát, ai ngờ- -
"Đi nhanh vậy?"Cung Quý Dương ở trong mưa bom bão đạn tà ác tươi cười, lập tức, hắn chặn đường trốn của Lăng Thiếu Nghị- -
Lăng Thiếu Đường đưa Kỳ Hinh trốn vào một góc tối ở trong phòng mật, ra lệnh: "Nhớ kỹ, ngàn vạn không được đi ra!"
Vừa rồi Kỳ Hinh bị một màn dọa sợ choáng váng, cô liên tục lắc đầu: "Đường - - "
"Anh sẽ còn sống để trở lại gặp em!"Lăng Thiếu Đường hiểu rõ Kỳ Hinh đang lo lắng cho mình, sau khi nói xong anh cấp tốc xông ra ngoài - -
"Thiên Dục, Quý Dương, Ngạn Tước, chúng ta dẫn dụ bọn chúng rời đi, rời xa phòng nhỏ - - "Lăng Thiếu Đường rống to một tiếng, lập tức, xoay người cầm lấy súng tự động hướng ra phòng ngoài. Vài người lấy tốc độ nhanh nhất để chống đạn, chính vào lúc này, sát thủ ở bốn phiá trong phòng ốc nhiều đến nỗi nhìn hoa cả mắt. Trong lúc này, Lăng Thiếu Đường lại bắt đầu cảm thấy tràn ngập vẻ hưng phấn, máu tranh đoạt do trời sinh chậm rãi bốc lên, anh hung hăng giải quyết xong một tên sát thủ rồi nói: "Đã bao lâu chúng ta không kề vai chiến đấu cùng nhau rồi hả ?"
Cung Quý Dương nhướng mi, nụ cười trên môi càng khuyếch càng lớn: "Mười năm rồi !"
Hoàng Phủ né tránh sự bắn phá của sát thủ, tao nhã đến cực điểm nói: "Vẫn nguyên tắc cũ?"
Trong mắt Lãnh Thiên Dục xẹt qua vẻ mạnh mẽ, bên môi bật ra một nụ cười khiến người ta cảm thấy nguy hiểm: "Nơi này có 30 tên sát thủ, trong vòng ba phút, ai giải quyết được nhiều tên sát thủ nhất, coi như người đó thắng!" Hắn còn chưa nói xong, ba người khác hừng hực khí thế sử dụng hết tuỵêt chiêu của bản thân. Bên trong phòng chỉ còn lại tiếng súng và tiếng đánh đập - -
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
159 chương
27 chương
56 chương
28 chương