Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị tối sầm lại, hắn đến gần Kỳ Hinh, giọng nói kinh sợ nói: "Tôi đê tiện? Ha ha, nếu tôi thật sự đê tiện như em nói, thì đêm đó tôi nên chiếm lấy em, nhưng - tôi không nỡ!" Nói xong, ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt qua gò má nõn nà của Kỳ Hinh, đôi mắt lạnh lẽo có chút tình cảm dịu dàng. Kỳ Hinh cảm thấy cả người đều lạnh buốt: "Nếu thật sự anh dám làm vậy, Đường sẽ không bỏ qua cho anh!” “Hắn mới là kẻ đáng chết, không phải tôi, hơn nữa, Lăng Thiếu Đường đúng là có mệnh tốt, Kỳ thị các người nợ bên ngoài 200 triệu đôla mà không áp đảo được hắn, phái đi mấy tên sát thủ cũng không thể lấy mạng hắn, hôm nay chính là ngày hắn chết! Tôi không tin hắn vẫn gặp may mắn như thế!” Lăng Thiếu Nghị lạnh lùng quát. “Cái gì? Hoá ra mấy tên sát thủ kia là do anh phái ư?” Kỳ Hinh bừng tỉnh hiểu ra, lập tức nhớ tới cảnh gặp nạn lúc đó mà chấn động lòng người. “Đúng, là tôi phái đi, nếu không vì tên đần Tô Tử Duyệt, Lăng Thiếu Đường đã chết trong tay tôi từ lâu rồi, mà em – đã sớm là người phụ nữ của tôi rồi!” Trong đôi mắt Lăng Thiếu Nghị toả ra sự hung ác. Kỳ Hinh liên tiếp lui về sau vài bước, sắc mặt cô trở nên nhợt nhạt: “Hoá ra – là anh giết Tử Dương?” Lăng Thiếu Nghị thu lại sự lạnh lẽo trong mắt, khoé môi hơi nhếch lên: “Phải, là tôi giết hắn, có trách thì trách hắn quá vướng víu! Xem ra em đã biết, nhưng không sao cả, hôm nay tôi định tiêu huỷ bằng chứng hắn để lại, nhưng khi tôi nhìn thấy em, tôi lại thay đổi mục đích, tôi muốn Lăng Thiếu Đường chết, tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.” Hắn vừa dứt lời, cơ thể cao lớn mạnh mẽ đẩy Kỳ Hinh lên giường… “Lăng Thiếu Nghị, anh muốn làm gì? Anh điên rồi! Anh không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa!” Kỳ Hinh cảm thấy máu trong người chảy ngược, cô hoảng sợ nhìn khoảng cách giữa mình và người đàn ông kia ngày càng gần, nói năng lộn xộn. Cô chưa bao giờ cảm thấy sự đe doạ đang tiến gần mình như thế, còn có cục cưng của cô! “Hinh nhi, tôi không sai, em là của tôi, em chỉ có thể thuộc về tôi….” Lăng Thiếu Nghị mang theo lửa tình thì thầm nói. Ngay sau đó, hai tay Kỳ Hinh bị một bàn tay to của hắn bóp chặt cố định ở trên đỉnh đầu, cơ thể cường tráng lập tức đè cô ở dưới thân…. “Không – Thiếu Nghị, cầu xin anh, không được - ” Kỳ Hinh cực kỳ sợ hãi. Hơi thở nam tính trên người Lăng Thiếu Nghị khiến cô cảm thấy ngày tận thế đang đến gần. Tuy Lăng Thiếu Đường cũng đã đối xử với cô như vậy, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy hành động đó an toàn và cô cũng tự nguyện, nhưng Lăng Thiếu Nghị lại khác biệt, điều hắn mang đến cho cô, là tối tăm vô tận và tuyệt vọng to lớn. “Hinh nhi, tôi nên làm như vậy, đối với em, tôi đã kiềm chế từ lâu, em nên xin tôi, nhưng là xin tôi giữ lấy em, giống như An Vũ Ân – ha ha!” Trong đôi mắt anh tuấn của Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn bị dục niệm chi phối, mắt hắn vốn thâm bây giờ lại càng trở nên u ám. Kỳ Hinh nhân lúc hắn cười điên cuồng, dùng lực đẩy hắn sang một bên, hoảng hốt chạy bừa về phía cánh cửa. Lăng Thiếu Nghị không chút hoang mang đứng dậy, nụ cười càng tươi hơn, ra vẻ thương xót lắc đầu: “Hinh nhi, em nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng thả em đi sao?” Nói xong, Lăng Thiếu Nghị thần tốc bắt lấy cơ thể nhỏ xinh của cô. Cánh tay rắn chắc vòng qua bên hông mảnh khảnh, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên tai trắng nõn của cô. Kỳ Hinh không khỏi ưỡn thẳng sống lưng, cảm giác run rẩy xuất phát từ trên đỉnh đầu – “Hinh nhi….” Lăng Thiếu Nghị dần biểu lộ tình cảm chân thành, hắn ngập tràn yêu thương ngâm nga, cúi người ngậm chặt vành tai cô. Cô là người phụ nữ duy nhất có thể tiến vào và chiếm giữ đáy lòng lạnh lẽo của hắn, cũng là người phụ nữ duy nhất có thể lấy đi sự ấm áp của hắn. “Lăng Thiếu Nghị, anh buông!” Kỳ Hinh dùng lực để đẩy. Hắn nhìn cô chăm chú, sâu thẳm trong con mắt hiện lên tia giá rét– “Nếu tôi nhớ không lầm, em đã mang thai đứa bé, ngàn vạn lần đừng để tôi làm hại tới nó….” “Lăng Thiếu Nghị - ” Cả thân thể Kỳ Hinh đột nhiên ngẩn ra, lập tức, đôi mắt cô hiện lên sự dũng cảm, “Hôm nay là hôn lễ của tôi là anh cả anh, tôi là chị dâu của anh, chẳng lẽ tới luân thường đạo lý tối thiểu này mà anh cũng không có ư?” “Tôi sẽ không thừa nhận hôn lễ này!” Hắn nhìn thẳng vào bộ áo cưới chướng mắt trên người cô, bỗng ánh mắt giống như mê muội làm người ta sợ hãi: “Có lẽ em đã quên, tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!” “Tôi không phải của anh!” Giọng nói Kỳ Hinh trở nên đặc biệt sắc bén, bàn tay nhỏ bé trắng xanh lại càng nắm chặt nội y lộ ra, dường như nắm lấy bùa hộ mệnh linh nghiệm nhất. “Tôi muốn gả cho người đàn ông là Lăng Thiếu Đường, cả đời này người đàn ông tôi yêu nhất cũng là Lăng Thiếu Đường!” Cái tên Lăng Thiếu Đường, giống như một ngòi nổ, hoàn toàn làm hắn phẫn nộ. Hắn gầm nhẹ một tiếng, nhào lên người cô, bá đạo ép thân thể nhỏ xinh trên vách tường: “Ngoại trừ tôi, người nào em cũng không thể gả! Em là của tôi! Em là của tôi!!” “Tôi không phải - ” Đột nhiên Lăng Thiếu Nghị cúi đầu, cắn nuốt miệng nhỏ của cô, đồng thời nuốt đi tất cả lời nói của cô.