Ban đêm ấm áp, không ồn ào sôi nổi, cảm giác nhẹ nhàng này khiến Kỳ Hinh thoải mái hẳn lên. Cửa sổ sát đất to như vậy phản chiếu bóng dáng tao nhã của Kỳ Hinh lúc dùng cơm. Cô tựa vào ghế, nhẹ nhàng nói với hai vệ sĩ luôn đi theo mình: "Các người ra ngoài đi, không cần đi theo tôi nữa !" Tuy rằng trong ánh mắt của hai người vệ sĩ không hề mang theo chút cảm xúc, nhưng cũng có thể thấy họ hơi ngẩn ra, ngay sau đó, một vệ sĩ trong đó nói: "Tiểu thư Kỳ. Lăng tiên sinh đã căn dặn chúng tôi luôn luôn phải đảm bảo sự an toàn cho cô !" Tuy rằng âm thanh có vẻ lạnh lùng, nhưng có thể nghe thấy sự kính trọng của họ đối với Kỳ Hinh. Kỳ Hinh biết bọn họ cũng chỉ là vâng lời làm việc. Nhưng nếu cứ như vậy, cô cảm thấy bản thân mình như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, một chút tự do cũng không có..... Cô không hề động, cũng không hề giận, chỉ nhẹ cười, nói: "Các người cứ chăm chú nhìn tôi như vậy, tôi không biết các người đang bảo vệ hay là theo dõi tôi nữa!" Khuôn mặt của hai vệ sĩ co rúm lại một chút, vội vàng nói: "Tiểu thư Kỳ, cô hiểu lầm , chúng tôi - - chúng tôi chỉ sợ tiểu thư Kỳ sẽ gặp nguy hiểm!" Kỳ Hinh lắc đầu cười, cô giơ tay lên, ngắt lời bọn họ nói: "Tôi có gặp nguy hiểm gì đâu? Hơn nữa ở đây nơi nào cũng có gắn camera mà! Tôi biết hai người chỉ làm theo lời căn dặn của Lăng tiên sinh, như vậy đi, hai người đứng ở xung quanh đây, nếu tôi có chuyện gì, sẽ hô to cho hai người biết, cứ như vậy, tôi sẽ không cảm thấy mất tự nhiên mà hai người cũng không sợ không làm tròn bổn phận của mình, như thế nào?" Hai vệ sĩ cũng nhìn thấy bộ dáng mất tự nhiên của Kỳ Hinh, hơn nữa nụ cười của cô bây giờ rất chân thành và hấp dẫn, bọn họ cũng không muốn cô phải khó xử, vì thế liền gật đầu rời đi. Sau khi thấy bọn họ đã đi, Kỳ Hinh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng thoải mái hơn nhiều. Xem ra cô có thể tự do làm gì mình muốn rồi. Cô thật sự không thích ai đó cứ nhìn chằm chằm vào từng hoạt động của mình. Mà Kỳ Hinh không biết, ở một chỗ không xa mọi hành động của cô đều rơi vào tầm mắt của một người đàn ông. Kỳ Hinh tươi cười, một nụ cười thuần khiết so với ánh sáng của đèn điện còn chói mắt hơn. Ánh sáng bao phủ quanh cô, khiến cô trở nên ấm áp hơn. . . Nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt cô, người luôn luôn bất cần đời như hắn lại cảm thấy có chút ấm áp. . . Chỉ thấy khoé môi hắn hơi nâng lên, nâng ly rượu trên tay lên, thong thả bước đến trước mặt Kỳ Hinh, cũng không đợi cô ý, liền tự động ngồi xuống đối diện với cô. Đột nhiên đối diện có thêm một người, Kỳ Hinh cũng phát hoảng. Cô nhìn thấy một người đàn ông xa lạ! Một người đàn ông xa lạ nhìn rất đẹp mắt! Chỉ thấy khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, hai lông mày như sóng gợn lúc nào cũng mang theo ý cười, cong cong như trăng lưỡi liềm..... Người này và Lăng Thiếu Đường đều có dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ. Bề ngoài thoạt nhìn có vẻ phóng đáng không câu nệ , nhưng trong mắt vô tình phát ra ánh sáng khiến người ta không thể xem nhẹ. Tóc trên đầu đen thui rậm rạp, cái mũi cao thẳng, độ dày môi vừa phải, đôi môi đỏ mọng lúc cười khiến người khác phải xao động, có lúc lại tràn ngập vẻ đa tình, khiến cho người khác phải say mê. "Anh - -" Kỳ Hinh kinh ngạc trợn tròn mắt, mắt đẹp nhíu lại. Người này là ai vậy? Mình biết anh ta sao? Nhưng mà không có ấn tượng gì cả! Người đàn ông cười, dễ dàng nghe thấy giọng nói không hề có địch ý (thái độ thù địch) : "Chắc tiểu thư rất hối hận vì đã đuổi hai vệ sĩ đi!" Kỳ Hinh lăng lăng nhìn hắn, trời ạ, người đàn ông này có đôi mắt trong suốt như nước, nghĩ đến đây, theo bản năng cô cười cười. Nụ cười của cô rất thanh nhã ( thanh lịch tao nhã), cũng không nhìn hắn nữa, vì thế hắn thích thú hỏi: "Có vẻ tôi đã khiến tiểu thư sợ? Thật có lỗi quá!" Kỳ Hinh nhún vai, nói: "Kỳ thực tôi chỉ đang suy nghĩ tại sao trên đời này lại có thể có ngươi như vậy - -" Cô ngừng một chút. "Tôi là người như thế nào?" Người đàn ông nhướng mi, hỏi. "Yêu nghiệt!" Kỳ Hinh nhàn nhạt nói ra hai chữ. Chính xác, diện mạo của người đàn ông ngồi trước mặt tuấn mỹ khác thường, đừng nói là đàn ông, phụ nữ cũng phải cảm thấy ghen tị. "À? Khà khà - - " Người đàn ông hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Kỳ Hinh, hắn cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy cô gài này thật thú vị . "Gọi tôi là Kanve, không biết tôi nên gọi tiểu thư là gì?" Hắn nở nụ cười mê người, vươn tay ra trước mặt cô, lấy tư thế không cho cự tuyệt. Kỳ Hinh cười nhẹ, nói: "Gọi tôi là Kỳ Hinh được rồi!" Nói xong, cô cũng vươn tay, chuẩn bị đáp trả lại hắn. Khi bàn tay nhỏ bé của cô tiếp xúc với lòng bàn tay to lớn của hắn, đột nhiên bàn tay to của Kanve nắm chặt lại, tay dùng lực rất bá đạo. "Anh - - muốn làm cái gì?" Trong lòng Kỳ Hinh cả kinh, cô luôn luôn lễ phép không hề đề phòng nên cũng không nghĩ hắn sẽ làm như vậy. Kanve cười nói: "Không cần khẩn trương, chúng ta đang ở nước Pháp, tôi muốn dùng lễ nghi của nước Pháp với tiểu thư Kỳ!" Nói xong, hắn liền cúi người, giữ chặt bàn tay nho nhỏ của cô, bá đạo bao vây, đôi môi gợi cảm dừng trên mu bàn tay của Kỳ Hinh, rồi sau đó, nới ra - - Miệng hắn nhếch lên không tính là đang cười. Quả nhiên rất ấm áp đúng như hắn tưởng tượng. . . Sắc đẹp tuyệt trần, cả người toả ra mùi hương thơm ngát, không giống mùi nước hoa nồng đậm của những người phụ nữ khác. Đáy mắt hắn dần dần hiện lên ý cười.....