Edit: Sóc Là Ta
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại
Mắng Lâm Đào xong, Bạch Tuyết tắt điện thoại vì cô không muốn lại bị quấy rầy.
Nếu Bạch Phú Mỹ không muốn kết hôn với Lâm Đào chỉ vì cô không đến dự thì cũng xem như đáng đời cho tên đàn ông đó.
Tắm xong, tâm tình sảng khoái, Bạch Tuyết quyết định ngày mai sẽ tiếp tục đi làm. Nếu chỉ bị Đái Kiều Nghiên mắng một lần mà cô lại nhún nhường chịu thua thì cô đúng thật là loại người vô dụng.
Nhiếp Phong nói không sai. Nếu gặp khó khăn mà chạy trốn thì cả đời cô chỉ làm nhân vật phụ. Nghĩ vậy cô càng muốn làm cho Tuyên Hoà thật nổi bật, thật thành công trong ngày chúc mừng tròn năm hoạt động lần này. Có như vậy cô mới được nở mày nở mặt.
“Tiểu Tuyết, con có điện thoại.” Mẹ Bạch cầm điện thoại ở trong phòng khách kêu con gái mình.
Bạch Tuyết đang cầm bản kế hoạch ngồi trước máy vi tính trong phòng mình, nghe mẹ Bạch la hét nên nhướng mày, “Mẹ nói con không có ở đây.”
Mẹ Bạch sửng sốt, gác điện thoại xuống và đi tới trước phòng con gái mình thò đầu vào hỏi: “Tiểu Tuyết, con và Tư Hoài Dương giận nhau à? Sao lâu rồi cũng không thấy cậu ấy đến chơi? Lần này con cũng không thèm tiếp điện thoại của nó?”
Sao? Tư Hoài Dương gọi đến sao?
Bạch Tuyết ném bản kế hoạch lên bàn, vừa chạy đến bên cạnh điện thoại bàn trong phòng mình vừa nói vọng lại “Mẹ, mẹ nối máy giúp con đi?”
Mẹ Bạch lắc đầu một cái lui ra ngoài.
Điện thoại vừa được nối, Bạch Tuyết đã lên giọng mắng Tư Hoài Dương.
“Tư Hoài Dương, cuối cùng cậu cũng chịu gặp tớ rồi hả? Rốt cuộc cũng biết gọi điện thoại cho tớ hả? Thật là đồ không có lương tâm. Đồ khốn kiếp!......”
“Tiểu Bạch, cậu đồng ý gả cho Nhiếp Phong của tập đoàn PLO à?” Tư Hoài Dương lớn tiếng lấn át giọng Bạch Tuyết khiến cô kinh ngạc.
“À?” Bạch Tuyết ngây ngốc nói, “Cái gì...... Cái gì gả...... Cái gì...... Làm sao cậu biết?”
Tư Hoài Dương đang đứng bên ngoài quán rượu để gọi điện cho Bạch Tuyết. Vừa rồi cậu nghe Nhiếp Phong nói vậy, trong lòng chấn động nên muốn ngay lập tức gọi cho Bạch Tuyết để xác nhận sự thật.
Vốn tưởng rằng Bạch Tuyết sẽ phủ nhận, nhưng không ờ cô lại nói “Làm sao cậu biết?”
“Cậu thật sự muốn...... gả cho Nhiếp Phong sao?” Tư Hoài Dương ngập ngừng, cảm thấy càng ngày càng có thêm nhiều phiền toái rồi.
“Không có...... Tớ từ chối rồi.” Bạch Tuyết nghĩ đến việc hôm nay muốn đem chiếc nhẫn đính hôn trả lại cho Nhiếp Phong, trong lòng có chút mất mát, “Tớ cũng đang suy nghĩ về việc này nhưng sao cậu biết chuyện này thế?”
Tư Hoài Dương dựa vào lan can bên đường, nhìn cảnh đêm thở dài, “Tớ ở quầy rượu đụng phải Nhiếp Phong, cậu ấy nói với tớ chuyện này.”
Tên khốn kiếp Nhiếp Phong kia, lại nói hươu nói vượn.
“Đừng nói chuyện của tớ nữa, cậu và Hoa Nhị Nhị thế nào? Cậu chưa nói xin lỗi người ta sao?” Bạch Tuyết thay đổi chủ đề, không muốn nhắc chuyện về Nhiếp Phong nữa.
Nhắc tới Hoa Nhị Nhị, trong lòng Tư Hoài Dương lại cảm thấy đau khổ.
“Tớ không còn mặt mũi nào để gặp cô ấy. Cô ấy tốt như thế, xinh đẹp như thế, còn tớ nghèo túng….” Cậu thật sự khó có thể vượt qua cảm giác tự ti trong lòng mình.
“Dạo này đầu óc cậu có vấn đề à?” Bạch Tuyết thấy Tư Hoài Dương như vậy, cũng cảm thấy tức giận, “Đầu tiên Hoa Nhị Nhị đến gặp cậu, cậu liền đẩy cô ấy ra xa mình khiến cô ấy chịu không nổi phải nói chia tay với cậu. Việc cậu giàu có và việc cậu yêu cô ấy là hai việc khác nhau. Nếu cậu vẫn còn yêu cô ấy thì nên đi xin lỗi cô ấy. Sau đó về nhà tập trung chấn chỉnh vào sự nghiệp của ba cậu. Còn nếu cậu không còn yêu cô ấy nữa thì thẳng thắn nói chia tay với cô ấy. Bây giờ cậu tự suy nghĩ đi, nếu không giải quyết việc này ổn thoả thì đừng liên lạc gì với tớ nữa.”
Bạch Tuyết tàn nhẫn cúp máy và ngã xuống giường mình.
Cô hy vọng những lời khuyên khi nãy sẽ có chút tác dụng. Nếu Tư Hoài Dương vẫn buồn khổ như thế thì cô cũng không có cách nào giải quyết.
Nhưng rõ ràng cô đã trả lại chiếc nhẫn đính hôn cho Nhiếp Phong rồi, vậy sao anh ấy lại nói bọn họ sẽ kết hôn?
Kết hôn sao? Đang ngồi trên giường, Bạch Tuyết chợt đứng lên cắn ngón tay, suy nghĩ điều gì đó. Chỉ trong chốc lát sau, cô mở di động của mình ra, thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lâm Đào.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
47 chương
92 chương
90 chương
33 chương
26 chương
23 chương
20 chương