Edit: Sóc Là Ta Truyện chỉ được đăng tải duy nhất ở ……… Anh ta nói cô toàn tâm dâng hiến với Tư Hoài Dương mà không nghĩ rằng cô đã cho anh ta lần đầu tiên của mình sao? Tần ngần đứng trước giường lớn, đôi mắt Bạch Tuyết bị chói khi nhìn chiếc ga giường màu trắng sáng loá mắt. “Em tắm trước hay là anh tắm trước?” Nhiếp Phong khoá chốt cửa phòng, đứng sau lưng Bạch Tuyết lạnh lùng hỏi. “Tắm...... Tắm sao?” Bạch Tuyết máy móc lặp lại lời Nhiếp Phong. Gió từ đâu thổi tới, sau đó có đôi tay đang ôm vòng eo của Bạch tuyết thật chắc khiến cô giật mình suýt chút nữa nhảy lên. “Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta. Mặc dù không có ai chúc phúc nhưng chúng ta cũng nên ăn mừng.” Đôi môi Nhiếp Phong rơi trên chiếc cổ trắng ngần của Bạch Tuyết, ngửi mùi thơm trên mái tóc cô, “Chúng ta cũng ăn xong rồi, kế tiếp......” Anh ta...... t*ng trùng đang xông lên não anh ta rồi sao? Đầu lưỡi của Bạch Tuyết giống như bị mèo tha đi rồi, cô không còn cảm giac gì nữa. Mặc dù trong lòng ghét anh ta nhưng thân thể và môi lưỡi cô đều cứng đờ. “Được rồi, anh đi tắm trước đây.” Nhiếp Phong buông lỏng cánh tay và đi vào phòng tắm. Trong nháy mắt, Bạch Tuyết cảm thấy mọi sự gượng gạo và trói buộc dường như biến mất và trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát. Lắc đầu thật mạnh, Bạch Tuyết thầm mắng mình hoa si (ý là mê trai). Qua bốn năm rồi, sao tật xấu này lại không bỏ được? Cửa bên ngoài phòng tắm cũng chưa đóng, cô có thể nghe tiếng nước chảy bên trong. Nếu cô muốn rời khỏi đây thì bây giờ là cơ hội cuối cùng cho cô. Nhưng lạ lùng thay, chân của Bạch Tuyết cứng lại giống như bị cây đinh đâm vào, khiến cô cứ đứng trước giường không nhúc nhích. Bây giờ lời nói của cô cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cô cũng đã không giữ lòng tự trọng của mình mà đến cầu xin anh ta giúp gia đình của Tư Hoài Dương rồi. Bây giờ, nếu cô chạy trốn chỉ gây ra rắc rối thêm thôi. Anh ta nói chính cô tự động đụng vào mạng nhện. Đây cũng chính là cơ hội để anh săn đuổi cô. Anh ta cần một người vợ là vì anh ta muốn đoạt đứa bé kia về từ tay mẹ anh ta thôi, chứ anh ta thực tế không cần tình yêu. Nhưng cô không thể sống với một người đàn ông không tình yêu. Hiện giờ bọn họ chỉ là giao dịch trên phương thức đôi bên cùng có lợi, còn mọi thứ khác đều không phải. Bạch Tuyết ngồi trên giường, đầu óc cực kỳ hỗn loạn. Cô không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì? Tại sao cô lại không cự tuyệt anh ta? Tại sao cô phải vì hoàn cảnh khó khăn của gia đình Tư Hoài Dương mà xin Nhiếp Phong giúp đỡ một tay? Hoa Nhị Nhị và Tư Hoài Dương có hoà hợp hay không thì có liên quan gì tới cô? Đúng lúc này, Nhiếp Phong từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn. Anh vừa đi ra vừa dùng khăn lau tóc. Thấy Bạch Tuyết đang ngơ ngác ngồi trên giường với khuôn mặt rối rắm, anh chỉ lẳng lặng cười một tiếng. Thật không ngờ cô không thừa dịp anh đang tắm mà chạy trốn. Anh không muốn ép cô, anh không muốn mình trở nên hèn hạ trong mắt cô. Nếu cô thật sự không muốn, anh tuyệt đối sẽ không ép buộc cô. Nhưng bây giờ nhìn thấy Bạch Tuyết còn ở đây, anh nghĩ anh cũng không cần khách khí nữa. Chỗ ngồi bên cạnh chợt lún xuống,. lần này Bạch Tuyết thật sự giật mình, trợn to hai mắt, hoảng loạn nhìn thân thể Nhiếp Phong với chiếc khăn tắm quấn quanh người. “Em......Em...... Em đi tắm.” Bạch Tuyết không đợi Nhiếp Phong mở miệng, cô giống như thỏ, vọt vào phòng tắm, sau đó mạnh mẽ đóng cửa lại. Khi nghe được tiếng chốt khóa cửa, môi Nhiếp Phong nhếch lên và tiếp tục lau tóc. Bạch Tuyết ở trong phòng tắm cực kỳ lâu...... Nhiếp Phong cũng không muốn thúc giục cô, anh muốn cho cô thời gian suy nghĩ để đối mặt với sự thật. Cuối cùng tiếng chốt khoá cửa phòng tắm cũng vang lên, cửa mở ra. Bạch Tuyết cũng mặc chiếc áo choàng tắm, mái tóc dài xoã ra, trên thân thể còn dính ít nước. Như người bị lạc từ trong rừng đã lâu, sau khi tắm xong, Bạch Tuyết cảm thấy mình có vẻ yếu ớt, đôi mắt thể hiện kinh hoảng và ngượng ngùng. Nhiếp Phong chỉ sửng sốt mấy giây, sau đó đứng lên đi tới chỗ Bạch Tuyết.