Bạch Tuyết vốn đang nở nụ cười thật tươi với các đồng nghiệp mới, nhưng khi cô nhìn thấy quản lý thì cô chợt cứng lại. Đái Kiều Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới lại chạm mặt với “Bạn học cũ” Quản lý bộ phận nhân sự giới thiệu sơ lược một chút, sau đó liền rời khỏi phòng làm việc của bộ phận thiết kế. “Cô Bạch, mời cô cùng tôi đến phòng họp.” Đái Kiều Nghiên lạnh lùng nói, “Để tôi nói sơ lược về công việc của cô.” Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Bạch Tuyết miễn cưỡng đi theo sau Đái Kiều Nghiên vào phòng họp. Vừa bước vào phòng, Đái Kiều Nghiên thay đổi thái độ, khuôn mặt cô từ lạnh lẽo chuyển sang hung ác. “Người đàn bà không biết xấu hổ này lại dám xâm nhập vào tập đoàn PLO sao? Vẫn còn muốn quyến rũ Nhiếp Phong sao?” Đái Kiều Nghiên không khách khí mắng Bạch Tuyết. Bạch Tuyết vốn nghĩ rằng muốn nói chuyện êm đẹp với Đái Kiều Nghiên, muốn hóa giải hận thù bốn năm trước với cô ấy. Dù sao năm đó cũng do cô còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng sau đó Đái Kiều Nghiên cũng đã trở thành vợ của Nhiếp Phong đó thôi. Cô không ngờ Đái Kiều Nghiên hung hăng mắng cô nên Bạch Tuyết cũng không muốn hoà hảo với cô ta nữa. Kéo ghế ngồi xuống, cuối cùng Bạch Tuyết nghĩ dù gì Đái Kiều Nghiên cũng là cấp trên của mình, nên mình cũng không thể quá lỗ mãng trong lời nói được. “Quản lý, cô đang giảithích cho tôi về công việc đây sao? Hay là chúng ta đang tranh tài xem ai sẽ quyến rũ được tổng giám đốc Nhiếp?” Bạch Tuyết lạnh lùng nói. “Cô…” Đái Kiều Nghiên tức đến nỗi chạy đến trước mặt Bạch Tuyết, cũng không còn để ý dáng vẻ của mình, nói “Tôi cho cô biết, cô nên từ bỏ ý nghĩ chim sẽ hoá thành phượng hoàng đi. Nếu cô làm sai việc gì ở đây, tôi lập tức sa thải cô.” Chà,Bạch Tuyết khẽ nghiêng mặt, nhưng vẫn không tránh được nước bọt của Đái Kiều Nghiên văng vào mặt. Đưa tay lên chùi nước bọt, Bạch Tuyết lui về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn Đái Kiều Nghiên hung dữ như muốn ăn thịt người, nói: “Quản lý, đang trong thời gian làm việc nên chúng ta nói về chuyện công việc thôi. Mặc dù tôi cũng rất tò mò, rằng tại sao vợ cũ lại làm ở công ty của chồng mình được, chẳng lẽ ly hôn rồi cũng trở thành bạn bè tốt được sao?” Đái Kiều Nghiên trợn mắt, tuy có hơi hoảng loạn nhưng cô ta vẫn cố gắng trấn định lại, “Cô đang nói bậy bạ gì đó? Ai nói tôi là vợ cũ của Nhiếp Phong” Bạch Tuyết đi tới bàn hội nghị, rút hai tờ giấy lau mặt, thờ ơ nói: “Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học, quản lý kết hôn cùng tổng giám đốc Nhiếp, còn có một đứa con trai, nhưng cuối năm ngoái đã ly hôn...... Cho nên, đến tập đoàn PLO, khi gặp cô, tôi cũng giật mình.” “Cô...... Làm sao cô biết rõ như vậy?” Đái Kiều Nghiên trở nên hoảng loạn, “Cô điều tra tôi sao?” Cô là người rảnh vậy sao? Bạch Tuyết khinh thường cười một tiếng, không trả lời câu hỏi của Đái Kiều Nghiên. Xem như cô có ý đồ xấu, muốn làm Đái Kiều Nghiên lo lắng. Có vậy, sau này Đái Kiều Nghiên cũng không chỉnh cô nhiều trong công việc. “Tôi mới đi Bắc Kinh về, chuyện của quản lý cũng do tình cờ nghe người khác nhắc tới, cho nên......” “Không thể nào, tôi và Nhiếp Phong là ẩn cưới (ý là cưới ngầm, không để ai biết). Cũng không có ai biết việc này.” Đái Kiều Nghiên lớn tiếng, ”Người ngoài cũng chỉ biết chúng tôi đính hôn mà thôi, sau đó đã giải trừ hôn ước rồi.” Sao? ẩn cưới sao? Bạch Tuyết ngây ngẩn cả người. Đái Kiều Nghiên không ngờ Bạch Tuyết biết mình và Nhiếp Phong đã kết hôn, không chỉ thế, cô còn biết bọn họ đã ly hôn. Chuyện này thật không ổn. Nhìn thấy Đái Kiều Nghiên vì lo lắng mà cứ lắc đôi, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. tay, nhíu mày ra vẻ suy tư, Bạch Tuyết thật sự lo sợ. Cô không muốn mới ngày đầu tiên đi làm mà bị đuổi khỏi tập đoàn PLO, chỉ vì lý do cô biết bí mật của bọn họ.