Edit: Sóc Là Ta -  Gõ hai cái vào cửa phòng làm việc của Đái Kiều Nghiên, bên trong vọng ra giọng cô ta nói: "Mời vào." Bạch Tuyết đẩy cửa bước vào. "Là cô à?" Đái Kiều Nghiên buông tay, ngước mắt nhìn người vừa mới bước vào chính là Bạch Tuyết thì hơi sững sờ nói: "Sao vậy? Đến để hỏi tội tôi sao, vợ chưa cưới của tổng giám đốc Nhiếp?" Bạch Tuyết nhìn thấy Đái Kiều Nghiên cố tình công kích mình nhưng cũng tỏ vẻ xem thường không để ý lắm. Cô cố gắng trấn định đi tới trước bàn làm việc của Đái Kiều Nghiên, lặng lẽ đặt thư từ chức lên bàn cô ta. Đái Kiều Nghiên liếc mắt nhìn phong thư kia, lạnh lùng cười: "Làm thế này là muốn giữ thể diện cho mình sao?" "Coi là như thế đi." Bạch Tuyết thừa nhận cười cười "Cảm ơn quản lí Đái và tổng giám đốc Nhiếp đã quan tâm tới tôi trong thời gian qua." Đái Kiều Nghiên cầm thư từ chức nhẹ nhàng mở ra, cũng không suy nghĩ nhiều ngay lập tức đặt bút ký tên vào phần người quản lí chi nhánh, sau đó cô ném phong thư đến trước mặt Bạch Tuyết nói: "Không dám." Bạch Tuyết cầm lại phong thư đã có chữ ký của Đái Kiều Nghiên, cũng chưa chịu rời đi mà trái lại cô kéo ghế ngồi xuống. Đái Kiều Nghiên nhìn hành động lạ lùng của Bạch Tuyết thì nhíu mày. Cô cũng lập tức ngồi thẳng để chuẩn bị "Nghênh chiến". "Thực ra tôi nên nói một tiếng xin lỗi với quản lý Đái và chủ tịch Đái." Bạch Tuyết đem phong thư bỏ vào bên trong,.. sau đó ngước mắt nhìn Đái Kiều Nghiên. Đái Kiều Nghiên nhếch khoé môi, vẻ mặt khinh thường nhìn toàn thân từ trên xuống dưới của Bạch Tuyết không sót chỗ nào.  "Lúc trước, quản lý Đái và chủ tịch Đái đều cực lực khuyên tôi không nên dây dưa cùng Nhiếp Phong. Nhưng vào lúc ấy tôi cứ có cảm giác lòng dạ của hai người thật khó lường. Hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy hai người quả thật rất tốt vì đã nhắc nhở tôi như thế." Bạch Tuyết mỉm cười nhìn Đái Kiều Nghiên "Quả nhiên là do tôi suy nghĩ nông cạn." Đái Kiều Nghiên nghe xong lời Bạch Tuyết thì cô thực sự cảm thấy khiếp sợ, mặc dù vậy nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài mặt. Cô chỉ lạnh lùng đề phòng nhìn Bạch Tuyết, không biết đối phương sẽ ra chiêu gì để đánh gục mình. "Cô có suy nghĩ nông cạn hay không thì tôi cũng không quan tâm, chị tôi cũng chẳng liên quan." Đái Kiều Nghiên lạnh giọng nói: "Bây giờ suy nghĩ một chút thì đúng là chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết. Tôi và chị mình cũng không tính là người trong dòng họ Nhiếp." Bọn họ luôn tự thầm nghĩ lựa chọn ngu xuẩn nhất chính là đã từng có mối quan hệ dây dưa với hai anh em nhà họ Nhiếp này.  Bạch Tuyết thở dài, thành khẩn nói: "Quản lý Đái, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?" Chuyện này là sao đây? Bạch Tuyết đột nhiên đổi thái độ, xoay một góc 180 độ để trải lòng ra với cô. Thiên hạ đại loạn, mặt trời mọc ở hướng tây rồi hay sao?  Đái Kiều Nghiên nhíu mày nói "Chuyện gì?" Bạch Tuyết suy nghĩ một chút rồi sau đó mới mở miệng nói: "Nhiếp Phong là một người đàn ông như thế nào?" Bạch Tuyết thật sự đoán không ra, nhìn không thấu anh ta. Có thể ban đầu cô mù quáng yêu anh, sau đó lại bị biết bao nhiêu biến cố gặp gỡ xảy ra và chuyện kết hôn với anh cũng là việc bất đắc dĩ. Có lúc Bạch Tuyết đã từng nghĩ tới muốn cùng Nhiếp Phong cố gắng hoà hợp, muốn nỗ lực để hôn nhân của bọn họ trở nên tốt hơn, tình cảm hai người sẽ ngày càng sâu đậm hơn. Đã từng có một lần cô cũng cho rằng Nhiếp Phong và mình đã thực sự vượt qua bức tường ngăn cách để đến gần nhau hơn rồi, thậm chí lúc đó bọn họ còn có thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua tất cả. Thế nhưng khi Bạch Tuyết chuẩn bị cùng anh kề vai sát cánh thì lại phát hiện anh căn bản là chưa hề xem cô là "đồng bọn" hoặc có thể nói là trong mắt anh, cô chỉ đơn giản gói gọn trong một từ "vợ" mà thôi, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Anh vốn không muốn cô quan tâm hay giúp đỡ điều gì cả, mà anh chỉ cần bảo vệ cô mà thôi. Mà điều này không phải là vợ chồng hay tình yêu nam nữ thậm chí là bạn bè ở chung vốn nên có, không phải sao? Lông mày Đái Kiều Nghiên nhíu đến nỗi nhăn nhó, khuôn mặt có chút lạ lùng nhìn Bạch Tuyết nói: "Nhiếp Phong làm sao... Cô không biết lòng người đàn ông này sao? Cô không biết sao? Cô là vợ anh ta mà." Điều này thực sự là trò cười trong thiên hạ. Lẽ nào Bạch Tuyết muốn đến đây cười nhạo cô? Đái Kiều Nghiên nguýt một cái nhìn chằm chằm vào người Bạch Tuyết. "Tuy rằng tôi là vợ chưa cưới của anh ta... nhưng tôi cũng không hiểu anh ta lắm." Bạch Tuyết đặc biệt thẳng thắn, cũng không che giấu vẻ mặt cô đơn lạnh lẽo của chính mình. Đái Kiều Nghiên thực sự cảm thấy rất bất ngờ, nhìn dáng dấp Bạch Tuyết không giống như muốn cố ý đến đây đùa cợt mình. Hay là nên nói tình cảm giữa cô ta và Nhiếp Phong không thuận lợi? Không có dáng vẻ khinh thường cũng không hề lên tiếng nói gì, Đái Kiều Nghiên chỉ cười lạnh. "Đã sớm nói làm vợ nhà giàu không phải là chuyện ai cũng có thể làm được." Đái Kiều Nghiên lạnh lùng thốt lên: "Hoặc là giống như người có gia đình môn đăng hộ đối như tôi, hoặc là nếu muốn làm chim phượng hoàng bay lên đầu cành cây thì phải chịu nhẫn nhịn người khác hết mức có thể. Còn nếu cô không thể làm được thì cũng sẽ bị nốc ao. Mà cách cô bị nốc ao cũng không giống cách tôi bị nốc ao. Tôi bị nốc ao thì khi rời đi cũng sẽ có một số thẻ và tài sản bên người nhưng còn cô thì.. rất có khả năng là chỉ lấy được một chút tiền nhỏ mà thôi. Cuối cùng lại còn bị người ta chế giễu, nói lời khó nghe sau lưng mình." Bạch Tuyết gật gù: "Cô nói cũng không sai." Đái Kiều Nghiên giật mình, cô vốn cho rằng Bạch Tuyết sẽ phản kích lại. Trầm mặc một hồi, Đái Kiều Nghiên tò mò hỏi: "Có phải cô và Nhiếp Phong đã xảy ra chuyện gì?" Xảy ra chuyện gì à? Hay là nên nói anh ta đã xảy ra chuyện gì thì đúng hơn? Bạch Tuyết cười khổ một tiếng. ** "Bạch Tuyết!" Phùng Lan nhìn thấy Bạch Tuyết bước vào quán cà phê, cô vui vẻ đứng lên. Bạch Tuyết nhìn thấy Phùng Lan vẫy tay với mình nên bước về phía cô ta. "Em cho rằng... cho rằng chị sẽ không tới." Phùng Lan lộ ra nụ cười biết ơn nói. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Bạch Tuyết muốn gọi một ly nước trái cây, sau đó nhìn Phùng Lan cười cười: "Chị nói rồi, lần trước không phải em sai, không gặp em cũng không có nghĩa là chị đang trách em." Phùng Lan gật gù, chợt lại buồn bã nói: "Tuy rằng chị không trách em nhưng bây giờ Hoài Dương cũng hoàn toàn không để ý tới em nữa." Tuy bề ngoài Tư Hoài Dương nói cười vui vẻ nhưng có thể thấy được cậu ta rất thật lòng với Hoa Nhị Nhị.  Hoa Nhị Nhị cũng đã từng hiểu lầm mối quan hệ giữa Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương, thậm chí cô ấy còn có ý tranh cãi và chê cười Bạch Tuyết. Và mỗi lần như thế, Tư Hoài Dương đều giải thích cặn kẽ, không phải chỉ hờ hững qua loa như lúc này.  Có thể thấy được, Tư Hoài Dương chỉ xem Phùng Lan như một chiếc phao cứu sinh khi bị Hoa Nhị Nhị phản bội và cũng chỉ xem Phùng Lan như trò vui sau cảnh chia ly đầy sầu thảm.  Nhưng những lời này, Bạch Tuyết còn chưa ngốc đến mức có thể nói ra với Phùng Lan. Chỉ có điều, nếu như Phùng Lan vẫn còn áy náy vì chuyện đó thì Bạch Tuyết cũng không ngại thay Tư Hoài Dương nói vài lời. "Em tìm chị có việc gì sao?" Bạch Tuyết nhìn Phùng Lan một thân màu hồng nhạt, cảm thấy hình như ngày hôm nay Phùng Lan trang phục quá nổi bật rồi. Y phục màu hồng nhạt mặc trên người Phùng Lan khiến làn da cô ấy càng thêm trắng mịn, khiến người khác có cảm giác đẹp mê hồn. Phùng Lan lấy từ trong bóp da ra vài tấm hình để lên trên bàn "Đây là hình lần trước đi du lịch, em đã rửa ảnh và cũng tiện thể rửa thêm vài tấm cho chị." Cầm ảnh lên, Bạch Tuyết nhìn một chút, đại loại là Nhiếp Học Văn, Phùng Lan, Tư Hoài Dương đang chụp chung; cũng có vài tấm chụp cô, Nhiếp Phong và Nhiếp Học Văn nữa. Nhìn thấy những tấm hình này, đột nhiên đáy lòng Bạch Tuyết nổi lên một trận đau đớn không nói nên lời. Lúc này cô đang nghĩ tới đứa con đã mất trong bụng mình tối đó.  Phùng Lan vẫn quan sát vẻ mặt Bạch Tuyết, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy đau đớn thì cô ta nhếch môi nở nụ cười khinh thường.  "Bạch Tuyết, em nghe nói Học Văn không phải là con trai ruột của chị." Phùng Lan giả vờ kinh ngạc nói: "Tình cảm giữa hai người rất tốt." Bạch Tuyết chậm chạp thả xuống những bức hình kia, lại từ từ cầm tách trà nóng lên nhấp môi. Uống hai ngụm trà nóng, Bạch Tuyết lại quay về phía Phùng Lan cười nói: "Đúng đấy, Học Văn rất đáng yêu, dù ai ở với cậu bé lâu ngày thì cũng sẽ rất yêu thích cậu bé." Phùng Lan chậm chạp hạ xuống mi mắt nhìn tách cà phê truớc mặt "Nhưng mẹ kế thì làm sao yêu mến thật lòng con riêng chứ?" Bạch Tuyết cũng cụp mi mắt, khóe môi trêu chọc nói: "Có thật lòng yêu cậu bé hay không cũng một phần do lòng con người cả. Nếu như lòng dạ chân tâm yêu một người đàn ông thì tự nhiên cũng sẽ yêu cả máu mủ của anh ấy. Điều đó còn được gọi là “yêu ai yêu cả đường đi lối về”; Còn nếu như lòng dạ hẹp hòi, yêu một người đàn ông mà lại không thể tiếp nhận người nhà của anh ấy thì tình yêu tự nhiên sẽ biến thành căm hận. Em nói có phải vậy không, Phùng Lan?" Tay Phùng Lan đang quậy tách cà phê hơi ngưng lại, chậm rãi nhấc mí mắt nhìn Bạch Tuyết với vẻ mặt bình thản, châm biếm nói: "Con người không phải thánh nhân, người phụ nữ nào cũng sẽ sinh ra lòng đố kỵ đối với quá khứ của người đàn ông của mình. Như vậy tự nhiên họ cũng sẽ căm ghét người phụ nữ trong quá khứ và con riêng của anh ta thôi." Trong mắt Bạch Tuyết loé ra tia kinh ngạc nhưng cô cũng rất nhanh dùng nụ cười che giấu "Đúng rồi, chị quên nói, thực ra Học Văn là con trai của anh trai của Nhiếp Phong và là cháu trai của Nhiếp Phong. Sau khi anh trai của Nhiếp Phong qua đời, anh ấy Die nd da nl e q uu ydo n,cùng mẹ mình chăm lo cho Học Văn còn mẹ ruột của cậu bé đang ở nước Pháp." Đó là hôn nhân với nhà họ Đái. Leng keng! Chiếc muỗng trong tay Phùng Lan rơi xuống. "Mẹ của cậu ấy đang ở nước Pháp?" Phùng Lan ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra tia cười nhạo: "Người nhà họ Nhiếp thật ra là những kẻ lừa đảo." Lời vừa nói ra, nhất thời không khí giữa hai người bỗng im lặng. Phùng Lan muốn thu hồi lại câu nói kia nhưng đã không kịp. Giờ phút này cô đã bị lộ tẩy. Bạch Tuyết dựa vào ghế, thản nhiên cười nói: "Phùng Lan, sao em biết người nhà họ Nhiếp đang lừa dối?" "Em... Em... Em làm sao biết được? Ý của em là..." Phùng Lan lắp bắp trợn mắt nhìn Bạch Tuyết, cũng không biết nên giải thích thế nào về câu nói của mình kia. "Ban đầu chị cho rằng em vì yêu Hoài Dương nên mới phải nhằm vào chị. Nhưng vừa nãy khi nghe em nói câu đó thì chị hiểu rốt cuộc em vì nhà họ Nhiếp mà muốn gây bất lợi với chị." Bạch Tuyết làm mặt lạnh nói: "Phùng Lan, rốt cuộc em tiếp cận với Tư Hoài Dương vì mục đích gì? Còn vì mục đích gì tiếp cận chị?" Khuôn mặt Phùng Lan phiếm hồng, hai bàn tay xoa vào nhau trầm mặc hồi lâu, ánh mắt mới đầu hoảng loạn, sau đó chuyển thành lạnh lẽo. Còn Bạch Tuyết cũng không ngờ hôm nay mình sẽ có thu hoạch bất ngờ như vậy. Khi Phùng Lan lại lần nữa yêu cầu muốn cùng cô gặp mặt thì trong lòng Bạch Tuyết lại nổi lên nghi ngờ. Nếu như nói sự việc xảy ra đêm đó không nghi ngờ Phùng Lan thì không đúng, thật ra Bạch Tuyết đã có chút dao động về hành động bất ngờ của Phùng Lan rồi. Sở dĩ Bạch Tuyết hỏi như vậy vì cô cho rằng Phùng Lan chỉ vì Tư Hoài Dương nên mới hãm hại mình. Còn khi Phùng Lan nhắc tới đề tài mẫn cảm con riêng và mẹ kế  thì Bạch Tuyết chỉ cho rằng Phùng Lan đang muốn khích bác mình và Nhiếp Phong. Không ngờ sau đó những lời cô ấy nói ra khiến người khác bất ngờ.  "Bạch Tuyết, cô có thể gả vào nhà họ Nhiếp thì quả thật không đơn giản." Phùng Lan cũng gỡ bỏ lớp ngụy trang, dáng vẻ vui tươi ôn nhu cũng không còn "Phụ nữ không có chút thủ đoạn và thông minh thì rất khó được gả vào nhà giàu, xem ra tôi thực sự coi thường cô rồi." Bạch Tuyết nhìn dáng vẻ của Phùng Lan, chỉ trong nháy mắt cô ta trở nên lạnh lùng tàn ác nên Bạch Tuyết càng muốn biết thêm sự thật. "Cô và người nhà họ Nhiếp có quan hệ gì?" Bạch Tuyết hỏi. Nghe được câu hỏi của Bạch Tuyết, khuôn mặt Phùng Lan thoáng hiện lên vẻ căm hận nói: "Đâu chỉ là mối quan hệ bình thường? Phải nói là căm hận." Có gia tộc quyền quý nào lại không có chút quá khứ đen tối chứ? Việc này, Bạch Tuyết cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. "Cô và người nhà Nhiếp có mối căm hận sâu sắc đến thế nào mà lại muốn xuống tay với tôi?" Bạch Tuyết có chút tức giận, dựa vào cái gì khiến cô ta nghĩ người nhà họ Nhiếp phạm sai lầm mà mình phải chịu đựng. Đã nói là người nhà họ Nhiếp chẳng có chỗ nào tốt mà. Phùng Lan bĩu môi cười lạnh "Nhiếp Phong không phải người cô yêu sao? Anh ta yêu cô sao? Còn lão già kia nữa, bà ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý cho con trai mình phải kết hôn với một cô gái hạng thường dân như cô vào cửa đâu. Cũng có thể Nhiếp Phong đính hôn với cô đã khiến lão già kia tức điên lên rồi. Và bây giờ việc làm tổn thương cô cũng chính là làm tổn thương anh ta đấy. Cô đã hiểu chưa?" Bạch Tuyết suýt chút nữa sặc máu mũi vì tức điên. Làm gì có đạo lý như vậy bao giờ, tại sao trên đời này lại có thể xuất hiện một người phụ nữ biến thái như thế này?  Hết chương 112.