Ở thời đại này, mọi thứ đều không có nghĩa lý gì, chỉ có đồng tiền mới có thể chi phối mọi thứ. Sau khi nói chuyện nghiêm túc với mẹ Bạch một lần, cuối cùng Bạch Tuyết cũng đã thuyết phục được mẹ mình chờ cô nửa năm, chờ cô tìm việc làm thật ổn định ở thành phố Z. Sau đó, cô sẽ tính đến chuyện tìm kiếm bạn trai và đi đến hôn nhân. Dĩ nhiên, Tư Hoài Dương cũng nói giúp cô rất nhiều nên Bạch Tuyết tạm thời tha thứ cho tội lỗi cho cậu ta, tội dám lấy thanh mai trúc mã làm thú vui, cố tình trêu chọc mình. Ở thành phố Z, những anh chàng đẹp trai với diện mạo phong lưu tụ tập thành nhiều nhóm nhỏ trong quán rượu, còn Bạch Tuyết lại cảm thấy chẳng có chút hứng thú nào với những anh chàng như vậy. Với y phục Tây âu cùng áo sơ mi không thể che được phía dưới càng khiến cô có ý nghĩ khinh thường. Những anh chàng kia lại cố gắng tỏ ra hòa nhã, muốn khoe khoang, khen ngợi chính mình nhưng chỉ làm những cô gái càng không vừa mắt. Sau khi uống chai bia xong, cô ngó quanh quất vẫn chưa thấy Tư Hoài Dương xuất hiện. Vốn hai người hẹn nhau tám giờ rưỡi đến quán rượu, nhưng mà giờ cũng gần mười giờ rồi, cậu vẫn chưa đến, lại không thèm gọi điện thoại cho cô. Có lẽ bộ dáng lơ là, chán nản của cô hấp dẫn những tên đàn ông ham tìm kiếm của lạ nên có hai người đàn ông đến tán tỉnh cô. Khi nghe cô dùng những lời lẽ thâm độc thì họ khó chịu bỏ đi. Cô chờ Tư Hoài Dương vì muốn nhờ cậu ta giới thiệu cho cô một vài việc làm tốt ở thành phố Z, để tránh cho mình khỏi phải tìm kiếm mệt nhọc. Nếu không vì mục đích đó, cô đã sớm xách giỏ, đi về nhà rồi. “Nhìn kìa, Joe đến rồi.” Ở một quầy rượu khác, các cô gái đang bắt đầu ồn ào. Theo quán tính, Bạch Tuyết đưa mắt hướng về phía cửa quán rượu, cũng muốn nhìn xem người đàn ông lại có thể làm nhiều cô gái say đắm như thế là ai? Nhưng khi cô liếc mắt nhìn về hướng đó, Bạch Tuyết liền bỏ chân từ trên cao nhảy xuống, cầm ví da muốn trốn đi. Ông trời ơi! Thành phố Z nhỏ như vậy sao? Quả đất thật tròn như thế sao? Bóng dáng phong lưu cùng gương mặt nhàn nhã của Nhiếp Phong đang đứng trò chuyện cùng người đàn ông nọ ngoài cửa, nụ cười trên mặt xuất hiện đủ để làm say đắm lòng người. Ai cha, cô đúng là mê trai đẹp. Chỉ nhìn nụ cười trên khóe môi của người đàn ông này thôi mà cũng đủ làm cô say đắm đến nỗi thể hiện tất cả trên khuôn mặt mình rồi. Bạch Tuyết núp vào trong góc tối, muốn đợi Nhiếp Phong rời khỏi đây để cô chạy trốn ra khỏi quầy rượu. Trốn trong góc tối, cô có thể được nhìn lén anh. Anh chỉ cần giơ tay, nhấc chân cũng đủ khiến người khác say đắm ngắm nhìn, tựa như một chàng bạch mã hoàng tử trong đồng thoại xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu cô gái. Ai cũng nói, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất đời con gái. Cũng đã từng có lúc, Bạch Tuyết hận tại sao mối tình đầu của mình không phải là một kẻ kiêu ngạo một chút, tự tin một chút giống như Tư Hoài Dương mà lại là một người đàn ông có nhiều ưu điểm cùng vẻ thu hút giống như là Nhiếp Phong đây. Mặc dù nói bề ngoài của người đàn ông này hết sức ưu tú nhưng Bạch Tuyết cũng biết đánh giá Nhiếp Phong như vậy là có chút phiến diện (ý là chỉ có một phía, là không công bằng). . . . . . Cô không muốn vì vẻ mặt ưu tú của anh mà lại mê mẩn anh ta. Lắc mạnh đầu, Bạch Tuyết ép mình nên tỉnh táo một chút. Nhiếp Phong đã kết hôn rồi. Cô nghe người bạn thời đại học nói anh ta còn có một đứa con trai. Cô không muốn nghĩ nữa. Đột nhiên, tầm mắt Nhiếp Phong hướng về phía cô, lại chăm chú nhìn cô khiến cô rét lạnh. Không thể nào? Anh ấy đã nhận ra mình rồi sao? Không thể nào. Theo bản năng Bạch Tuyết nhìn quanh quất hai bên, rõ ràng cô đang đứng trong góc tối. . . . . . “Bạch Tuyết! Bạch Tuyết! Xin lỗi cậu.” Tư Hoài Dương đẩy cửa quán rượu la lên. Cậu ta cũng không nhìn thấy Nhiếp Phong đứng ngay cửa nên mở cửa, đụng phải Nhiếp Phong. Tư Hoài Dương bèn nói xin lỗi, sau đó chạy đến bên cạnh Bạch Tuyết đang trốn trong góc kia, nói, “Tớ bị kẹt xe trên đường.” Bạch Tuyết trợn tròn mắt, chỗ cô đứng rất dễ nhìn thấy sao? Sao Tư Hoài Dương vừa bước vào lại có thể dễ dàng nhìn thấy cô được? “Bạch Tuyết, cậu giống như ma nữ, đứng trong góc tối làm gì đấy?” Tư Hoài Dương bước tới trước mặt Bạch Tuyết ngăn lại tầm mắt của Nhiếp Phong , “Sắc mặt của cậu không tốt lắm.” Sắc mặt của Bạch Tuyết quả thật là không tốt bởi vì hiện giờ cô cảm thấy cô và Tư Hoài Dương thật sự là oan gia.