Mộ Thần, thôi, mẹ cũng không nói con bé Cảnh Tô kia không tốt, nhưng mà mẹ thấy Tử Hi càng hợp với tâm ý của mẹ, con đi đi!" Mẹ của Tư Mộ Thần ngăn lại Tư Mộ Thần nói ra cái gì đấy, bà chính là như vậy, tình nguyện tin tưởng thứ gì đó hoàn toàn tốt đẹp, cũng không muốn đối mặt với mặt sứt mẻ của nó. Tư Mộ Thần biết tính cách mẹ mình, quả thực là rất ương bướng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản thân vẫn phải cẩn thận một chút cho đảm bảo. Hôm nay Dương Tử Hi mặc một áo bong in hoa, phía dưới một cái quần mồi, vừa có vẻ tu thân lại vừa hào phóng, mẹ của Tư Mộ Thần nhìn mà khen ngợi liên tục, bộ dạng này khiến bà thích, phóng cách bà thích chính là pong cách này. "Tử Hi, hôm nay dẫn bác đi đâu chơi vậy?" "Bác gái, người xem. Con đã đến đây lâu như vậy, mà vãn không gặp được Cảnh Tô, có phải Mộ Thần cố ý không để tụi con tiếp xúc không!" "Làm sao có thể chứ? Con bé ngốc, con nghĩ nhiều rồi, Cảnh Tô gần đây không ở nhà, nó về nhà mẹ đẻ, cũng không biết nhà mẹ đẻ có cái gì tốt, mà nó không chịu về đây nữa, bác nhớ Tiểu Tiểu Binh hết sức!" "Bác gái, hôm nay chúng ta phải đến công ty Cảnh Tô dạo dạo, người xem thế nào, nghe nói hương vị của Cảnh Thái Lam là tuyệt nhất, thật là muốn biết mĩ vị Lão Thang được nấu ra như thế nào!" "Cũng được, Lão Thang của Cảnh Thái Lam ăn rất ngon!" Đối với đồ ăn của Cảnh Thái Lam, mẹ của Tư Mộ Thần cũng cảm thấy mĩ vị, nhất là Lão Thang kia ăn cực kì ngon, nếu thiếu Lão Thang, chiêu bài của Cảnh Thái Lam sẽ không còn tác dụng. "Bác gái, người xem, sắp mừng năm mới rồi, Cảnh Tô nhất định sẽ về đây mừng năm mới, nếu cô ấy nấu cơm, nói cách làm Lão Thang cho người biết, nhất định người phải nhớ nói với con đấy, con sẽ không để lộ bí mật đâu!" "Được, con bé tinh quái này, chúng ta mau đi ra ngoài đi!" Hai người đi tới nhà xưởng Cảnh Thái Lam, nơi này là nơi tập trung chế biến nước dùng, không ai biết được gia vị trong tay nhau là gì, chỉ có tổng giám đốc mới biết được điều phối bên trong. "Bác gái, người xem đây là nhà xưởng đó nha, lần đầu tiên con đến nơi như thế này đó!" "Bác cũng vậy!" bình thường mẹ của Tư Mộ Thần không ra cổng trước không bước cổng trong, cũng chưa từng tới nơi như thế này, hai người tự biết giữ thân phận, chờ bảo vệ ra đón tiếp. Nhưng đợi rất lâu, bảo vệ lại thờ ơ, mẹ của Tư Mộ Thần đổ lửa giận của mình với bảo vệ lên đầu Cảnh Tô. "Bác gái, bảo vệ này thật quá thất lễ, con lên dạy dỗ bọn họ!" Dương Tử Hi như một bông hoa, một con chim công kiêu ngạo, khí thế đi tới. "Mấy người biết chúng tôi là ai không?" "Xin hỏi cô gái, cô có chuyện gì?" Đối mặt với chất vấn của Dương Tử Hi, bảo vệ như lọt vào sương mù, lại nhìn nhìn bà già cách đó không xa, càng không rõ. "Thật có lỗi, cô gái à, tôi không hiểu!" "Anh, anh, anh bảo Cảnh Tô ra đây cho tôi!" "Thực xin lỗi, tổng giám đốc vừa về, không có trong xưởng!" Bảo vệ đối với tổng giám đốc xinh đẹp của bọn họ cực kỳ che chở, cô gái xinh đẹp lại phóng khoáng như vậy, khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương, bình thường lại bận rộn như vậy, cho nên điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là thay Cảnh Tô bảo vệ nhà máy thật tốt. "Vậy anh mau gọi cô ta đến đây!" "Thực xin lỗi, cô à, tổng giám đốc nhà chúng tôi thân thể không khoẻ, bây giờ đã về rồi!" "Tôi nói cho anh biết, hôm nay mặc kệ Cảnh Tô thế nào cũng phải tới đây cho tôi, chúng tôi muốn gặp cô ta!" "Thực xin lỗi, cô à, nếu cô cố tình gây sự như vậy, chúng tôi chỉ có thể đuổi cô đi thôi!" Bảo vệ cũng phát hỏa, thái độ người này là cái quái gì vậy, thấy quần áo cũng cực kỳ sang trọng, không ngờ lại là dạng người này. "Anh, anh… thật là tức chết tôi, anh không biết sao? Vị này là mẹ chồng Cảnh Tô, bây giờ bác ấy muốn đi vào bên trong xem tình hình, cũng không được sao?" "Cô nói thật?" Phàm là chuyện của Cảnh Tô, bọn họ đều không dám chậm trễ. "Anh không tin, gọi điện thoại đến hỏi Cảnh Tô là được!" "Này, xin ngài chờ giây lát!" Bảo vệ đi, vội gọi điện thoại cho Cảnh Tô. Dương Tử Hi xem thường, thấy bọn họ không muốn nói chuyện, từ từ trở lại bên cạnh mẹ của Tư Mộ Thần, nói rằng bảo vệ của Cảnh Tô kém cõi như thế nào, còn nói Cảnh Tô tới đây phải bảo Cảnh Tô đổi bảo vệ. Chẳng được bao lâu, Cảnh Tô vốn phải đến công ty lại phải quay về nhà xưởng. "Mẹ, sao mẹ lại tới đây thế?" Cảnh Tô vội bước lên phía trước, có thể nhìn ra sắc mặt Cảnh Tô trắng bệch, nhưng cơn giận trong lòng mẹ của Tư Mộ Thần sao lại để ý đến mấy chuyện này. "Tôi không cần cô lo, tôi còn là mẹ chồng của cô sao, ngay cả vào nhà xưởng cũng phiền phức như vậy!" "Mẹ, nhà xưởng này là căn cứ gia công của Lão Thang, không thể tùy tiện cho người khác vào, ra vào cũng cần thủ tục bên trong nữa!" "Vậy bây giờ ý của cô tôi là một người tùy tiện, không thể vào sao?" "Mẹ, con không có ý đó!" Cảnh Tô thật là có lý cũng không thể nói rõ rồi. "Được rồi, cô dẫn chúng tôi vào đi!" Mẹ của Tư Mộ Thần lên tiếng, cần phải vào nhìn một cái, nhưng mặt Cảnh Tô lộ vẻ khó xử. "Làm sao, sợ chúng tôi trộm bảo bối của các người à? Hay là bên trong có họat động mờ ám không thể thấy?" Dương Tử Hi châm chọc Cảnh Tô, Cảnh Tô không thèm nhìn cô ta một cái. "Mẹ, mẹ đi vào, đi mặc áo phòng khuẩn (mặc thêm lớp áo diệt khuẩn) trước được không?" "Có ý gì, cô có ý gì thế, cô ghét bỏ tôi với bác gái bẩn sao? Bắt chúng tôi đi phải mặc áo phòng khuẩn?" Dường như Dương Tử Hi chỉ sợ thiên hạ không loạn nên cô ta la hét um sùm, như một con chó cái bị mù một mắt. "Cô Dương Tử Hi, đây là chuỵên nhà họ Tư, có liên quan gì đến nhà họ Dương cô sao?" "Cô…, bác gái, người xem cô ta kìa, thái độ của cô ta là gì vậy!" Dương Tử Hi trở lại bên người mẹ của Tư Mộ Thần như mình bị ức hiếp. "Được rồi, Tử Hi, con đừng tức giận, bác bảo Cảnh Tô xin lỗi con!" Mẹ của Tư Mộ Thần vỗ vỗ tay Dương Tử Hi, bày tỏ an ủi. "Cảnh Tô, con thật là quá đáng rồi! Tử Hi là con gái nuôi của mẹ, làm sao có thể không phải là người nhà họ Tư chứ? Con mau xin lỗi con bé đi!" Thực ra ngay lúc Cảnh Tô nói Dương Tử Hi không phải là người nhà họ Tư, bà đã hạ quyết định, con bé Tử Hi này đối với Mộ Thần dư tình chưa dứt, khẳng định là vì Mộ Thần nhằm vào Cảnh Tô, nếu bản thân nhận người ta làm con gái nuôi, đây không phải là đẹp cả đôi đường sao? Ai cũng không thể đắc tội. "Bác … bác gái, người đang nói cái gì thế!" Dương Tử Hi cũng giật mình luôn, thật sự cô không muốn làm con gái nuôi, cô muốn Tư Mộ Thần cơ! "Con bé ngốc, nhận con làm con gái nuôi không tốt sao!" Cảnh Tô nhìn thoáng qua cảnh tượng trước mắt cũng hiểu rõ, có lẽ hôm nay Dương Tử Hi đến chính là muốn tìm cô gây phiền tóai! "Mẹ, con sẽ không xin lỗi Dương Tử Hi, hai người trở về đi, về sau xin nhớ, nhà xưởng của nhà họ Cảnh có thể vào, nhưng những người râu ria không liên quan phải tránh ra!" Cảnh Tô rất giận, tự hỏi cô không làm sai cái gì, đối với mẹ chồng cũng thật tâm quan tâm lễ phép, nhưng sao mẹ chồng lại có thể giúp một Tiểu Tam đến ức hiếp con dâu của mình kia chứ? "Cảnh Tô, cô đứng lại đó cho tôi!" Giọng nói của mẹ Tư Mộ Thần mang theo tia nghiêm nghị, bà cảm thấy rất mất mặt, ở đâumà lại có kiểu con dâu chỉ trích mẹ chồng như vậy? "Đúng, cô mau đứng lại cho chúng tôi!" Dương Tử Hi còn muốn tiến đến, cô ta muốn phải bắt được Cảnh Tô, không ngờ không bắt được, nhưng lại nhổ đi một cọng tóc của Cảnh Tô. Trong tay Dương Tử Hi còn cầm một cọng tóc của Cảnh Tô, đột nhiên cô ta cảm thấy trước mặt thổi qua một trận gió, Cảnh Tô bị Tư Mộ Thần ôm vào trong ngực. "Cô dám bứt tóc của cô ấy sao?" giọng nói của Tư Mộ Thần lành lạnh, khiến Dương Tử Hi hít vào một ngụm khí lạnh. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần đen mặt, trong mũi thở ra hơi thở dày đặc, hình như là cực kì tức giận. "Dương Tử Hi, không biết cô có mấy lá gan mà dám tới khiêu chiến với Tư Mộ Thần tôi!" Chuyện ngược đãi Tiểu Tiểu Binh, anh không phát tác, giả mang thai, anh không có phát tác, đến nhà họ Tư, anh cũng không phát tác, nhưng có một số việc tên là quá tam ba bận, có một số việc tên là có chừng mực, nhưng hiển nhiên cô gái này không hề biết, này đã không biết, luôn muốn nếm thử hương vị kia mới bằng lòng bỏ qua. Diêu Mộng Lan rất biết tính toán, chơi cũng lớn, nhưng Dương Tử Hi thì khác, cô không có dã tâm lớn như vậy, cô thích chọn việc nhỏ mà làm! "Tư Mộ Thần, anh muốn làm cái gì?" Dương Tử Hi từng bước từng bước lui về phía sau, nhưng động tác của cô ta sao so được với Tư Mộ Thần? "Bác gái, bác cứu con đi! Bác mau cứu con!" Dương Tử Hi không ngừng giãy dụa. Hai tay đẩy Tư Mộ Thần. "Mộ Thần, con đừng như vậy với Tử Hi, con muốn dẫn Tử Hi đi đâu!" Mẹ của Tư Mộ Thần ở phía sau gọi, bà thấy Tư Mộ Thần ném Dương Tử Hi lên xe. "Mẹ, nếu mẹ lại gây chuyện, con sẽ nói với cha đấy!" Anh biết mẹ của mình luôn sợ cha, cho nên anh mới nói như vậy, mẹ của Tư Mộ Thần thành công dừng bước. "Tiểu Trương, cậu đưa mẹ tôi về nhà họ Tư đi!" Cảnh Tô quay đầu nói với anh bảo vệ Tiểu Trương. "Vâng, tổng giác đốc, tôi nhất định sẽ đưa phu nhân về nhà an toàn!" Tiểu Trương rất vui, tổng giám đốc nở nụ cười với anh ta, thật sự là rất hạnh phúc! Tiểu Trương vui vẻ rời đi, nhưng Tư Mộ Thần lại đen một mặt, vợ của mình cười với người khác trước mặt mình, khiến anh rất là khó chịu. Cảnh Tô lên xe, nhìn người đàn ông một mặt khó chịu bên cạnh, chỉ cho là vì Dương Tử Hi. "ưm!" Cảnh Tô thật không ngờ Tư Mộ Thần sẽ đột nhiên hôn cô, cô bị động tác bất ngờ này dọa sợ. Vẫn chưa hết thỏa mãn, Tư Mộ Thần vuốt ve khiến mặt Cảnh Tô đỏ bừng. "Biết bản thân làm sai việc gì không?" Tư Mộ Thần vuốt tóc mềm mại của vợ mình, tóc tốt như vậy làm sao có thể để người ta tổn hại chứ? "Chuyện gì?" Cảnh Tô mờ mịt, thằng nhãi này đang nói cái gì vậy? "Em thật không biết?" "Ừa!" "Em vừa cười với Tiểu Trương kia!" giọng nói Tư Mộ Thần mang theo cảm giác ủy khuất. Phốc, bỗng chốc Cảnh Tô bật cười, "Vậy là anh ghen!" "Hai người có muốn đi hay không? Đừng ân ái trước mặt tôi!" Ở sau xe, Dương Tử Hi chịu không nổi, cô ta không không thể chịu nổi người trong lòng lại đi hôn người phụ nữ khác. "Không giả bộ nữa à? Thầnh thật như thế này từ sớm có phải tốt không? Nhưng mà bây giờ đã chậm rồi, ai bảo cô làm hại cô gái của tôi? Làm sao bây giờ? Tư Mộ Thần tôi nhỏ mọn lắm!" "Tư Mộ Thần, anh cho rằng tôi sợ anh sao? Anh không dám động tới người nhà họ Dương, huống hồ tôi có là mchuyện gì làm hại tới Cảnh Tô đâu? Không phải chỉ là bứt một cọng tóc của cô ta thôi sao?" Dương Tử Hi khinh thường, chắc chắn là con tiện nhân Cảnh Tô này, chắc chắn là cô ta khóc lóc trước mặt Tư Mộ Thần. "Dương Tử Hi, ngươi không biết ta cô không biết Tư Mộ Thần luôn bao che sao, cái giá của một cọng tóc cô trả không nổi đâu!" "Mắc cười, nhà họ Dương chúng ta sao lại trả không nổi? Tôi nói cho anh biết, Tư Mộ Thần, nhà họ Dương chúng ta vốn không để nhà họ Tưu vào mắt đâu!" Dương Tử Hi rất đắc ý, đây là cô nghe từ chính miệng ông nội nói, chỉ cần bọn họ tác động đến nhà họ Tư, bức Tư Mộ Thần ly hôn, như vậy bản thân có thể gả cho Tư Mộ Thần rồi. "Mộ Thần, anh bỏ Cảnh Tô đi, như vậy em sẽ bảo ông nội buông tha cho nhà họ Tư!" Dương Tử Hi rất cuồng vọng. "Dương Tử Hi, ý của cô là nói, nhà họ Dương muốn động thủ với nhà họ Tư? Đúng không?" Tư Mộ Thần quay đầu lại hung bạo nhìn Dương Tử Hi. Chờ phản ứng kịp, cô mới nhớ ra chính mình vừa ói cái gì, "Tôi, tôi không biết, cái gì cũng chưa nói!" Dương Tử Hi dựa vào cạnh cửa sổ, bắt đầu giả bộ nhìn bên ngoài. "Thôi, lái xe đi, ông xã, anh muốn đưa cô ta đi đâu?" "À, mang cô ta tới một nơi tốt!" Tư Mộ Thần nhìn bộ dáng kia, nơi tốt chính là nơi không tốt bằng chỗ nào cả! "Dương Tử Hi xuống xe!" Tư Mộ Thần mở cửa xe, từ bên trong kém chút nữa Dương Tử Hi ngã xuống đất. "Đây là nơi nào?" Dương Tử Hi có thể nói, đây là một cửa hiệu làm tóc sao? "Anh dẫn tôi đến làm chi?" Dương Tử Hi lui về phía sau một bước. "Abe, ra đây!" Tư Mộ Thần đối với bên trong đại hô một tiếng. "Ai, đây không phải là thiếu tướng sao? Thiếu tướng đến thăm, có gì chỉ thị!" trước kia Abe này là thủ hạ của Tư Mộ Thần khi tham gia quân ngũ, sau khi xuất ngũ thì mở tiệm uốn tóc. "Cậu mang cô gái này đi cắt tóc đi, nếu không nghe lời, thì cứ dùng thủ đoạn đặc thù!" Tư Mộ Thần chỉ chỉ ghế dựa đặc chế của cửa tiệm, có thể khống chế người khác. "Không biết thiếu tướng muốn kiểu tóc thế nào?" "Không biết năm nay ni cô thịnh hành kiểu tóc gì, cứ làm kiểu tóc thịnh hành đó đi!" Abe suýt thở không được, ni cô mà cũng có kiểu tóc thịnh hành à? Anh ta muốn cho cô gái này đi tu? Ni cô thịnh hành nhất là cái đầu bóng lưỡng rồi chấm thêm vài chấm. "Thiếu tướng, anh chờ chút, tôi phải đi bảo bọn họ chuẩn bị!" Abe đi xuống, bảo người khác chuẩn bị cho thực tốt, Tư Mộ Thần mới buông Dương Tử Hi ra, để bọn họ mang đi vào. Dương Tử Hi không biết Tư Mộ Thần nói với cậu kia cái gì, nhưng muốn cắt tóc, cô cũng cảm thấy không có chuyện gì lớn, nếu bản thân không cho cắt, bọn họ cũng hết cách, hiển nhiên cô ta quá ngây thơ rồi. Cô vừa đi vào đã phải ngồi lên ghế kiềm chế rồi, cố định luôn cả đầu lại. "Các người muốn làm gì, các người buông tôi ra, tôi nói cho các người biết, nếu các người làm gì tôi, tôi sẽ đi kiện các người! Này anh kia" Dương Tử Hi bị Abe tùy tiện nhét một cái tất thối vào miệng, Dương Tử Hi chỉ cảm thấy mùi thúi chui vào mũi của cô ta, cô ta muốn chết ngất rồi. Không gội đầu, Abe dựa vào kinh nghiệm thuần thục của bản thân, không quá vài phần, một cái đầu bóng lưỡng hoàn mỹ xuất trước mặt mọi người. "Này, mau nhìn xem đi!" Abe lấy tất trong miệng Dương Tử Hi ra, khiến cô ta mở to mắt nhìn bản thân trong gương. Trụi lủi một mảnh, đỉnh đầu như tỏa sáng, dường như Dương Tử Hi không thể nhận ra bộ dạng này của bản thân, nàng nhấc người, ghế đã buông lỏng, cô khóc chạy ra ngoài, thấy ánh mắt Tư Mộ Thần đều là tan nát cõi lòng. "Tư Mộ Thần, tôi hận anh!" giọng nói Dương Tử Hi rất lớn, Cảnh Tô có chút lo lắng. "Ông xã, bộ dạng Dương Tử Hi như vậy không có việc gì chứ? Có phải chúng ta hơi quá đáng không?" "Không có việc gì, phải dạy dỗ cô ta một trận! Cái giá của một cọng tóc, không phải cô ta nói người họ Dương vẫn trả nổi à?" "Đúng rồi Abe, cậu xử lý sạch sẽ không?" Tư Mộ Thần vẫn không quên hỏi Abe một chút, tuy rằng tóc cạo, nhưng nếu mọc lại không phải phí công à? "Ai nha, tôi làm việc anh cứ yên tâm, trên đầu cô ấy đã bị laser chiếu xạ, chân lông ở đỉnh đầu đã bị phá hủy toàn bộ!" Abe bắt đầu quơ quơ. "Trách không được, vì vậy mà đỉnh đầu Dương Tử Hi sáng đến như vậy!" tuy rằng Cảnh Tô lo gặp chuyện không may, nhưng đối với Dương Tử Hi một chút cô cũng không đồng tình. Đồng tình là cái gì? Chỉ có kẻ yếu mới có tư cách được đồng tình. "Nha đầu, chúng ta về nhà!" tâm tình Tư Mộ Thần rất tốt, ít nhất sắp tới Dương Tử Hi sẽ không dám xuất hiện ở nhà họ Tư nữa, đều là do cô gái này hại anh với người phụ nữ của anh không có thời gian thân thiết. "Về nhà nào?" bây giờ Cảnh Tô có ba cái nhà rồi. "Nha đầu, em biết anh muốn nói ở đâu mà!" Tư Mộ Thần thở bên tai Cảnh Tô, khiến cho Cảnh Tô sợ run một trận. "Ông xã, nhiều người nhìn như vậy kìa!" "Ai dám!" đột nhiên Tư Mộ Thần hô một câu khiến những người này vốn đang nhắm mắt càng nhắm chặt hơn. "Bạo Quân!" Cảnh Tô giẫm Tư Mộ Thần một cái rồi đi về phía xe. "Ai ai, nha đầu, em phải nói rõ ràng, anh Bạo Quân ở đâu, anh là người bị vợ quản giáo nghiêm ngặt mà ~~" Tư Mộ Thần oan uổng mà! Lên xe, Tư Mộ Thần ép sát Minh Nguyệt Tiểu Uyển . ************************ Tư Mộ Thần ôm lấy Cảnh Tô, đóng cửa lại liền bắt đầu giở trò. Trong phòng có tiếng vang, khiến Tư Tiểu Binh và người làm trốn trong này rất sợ, bé không thể bị cha phát hiện ở trong này được, làm sao trốn đi bây giờ? Bé thấy họ từng bước một đi tới, không chút suy nghĩ liền chui vào trong chăn. "Nha đầu, em để anh yêu em đi! Em đừng trốn!" dường như trong giọng nói Tư Mộ Thần mang theo sốt ruột, Cảnh Tô chính là không cho anh đạt được. Tư Tiểu Binh nghe giọng nói của cha mình thầm mắng một tiếng, Ngưu manh! Tay cầm cửa chuyển động, Tư Tiểu Binh vội vàng cút vào giường. "Tư Mộ Thần, đừng mà!" Cảnh Tô phản kháng, không phải anh muốn hai mẹ con về nhà mẹ đẻ à? Bây giờ anh lại là muốn mình rồi. "Nha đầu, anh sai rồi vẫn không được sao?" "Anh sai chỗ nào?" "Anh không nên cho hai người chuyển đi!" "Vậy nên làm cái gì bây giờ?" "Anh sẽ mang kiệu tám người khiêng đón em về!" Cũng là, nếu không phải mình để hai người đi, mẹ cũng sẽ không tự khiến tình cảm của bản thân bất hòa. "Ông xã, anh không thấy trong phòng là lạ à?"