Muốn phần tài liệu kia?" Bây giờ quyền chủ động đang nắm trong tay mình, hiện tại Tư Mộ Thần cũng có thể mặc cả, ánh mắt của anh không rời khỏi Cảnh Tô một phút nào, anh nhìn thấy người phụ nữ của anh rất tiều tụy, cũng gầy hơn, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt cô. Cảnh Tô muốn nói, muốn tiến lên ôm người đàn ông kia, nhưng bây giờ tình hình là không được phép, cô không biết Tư Mộ Vĩ muốn làm cái gì, lúc trước không phải đã nói để cho cô gặp người đàn ông kia sao? Bây giờ vì sao họ có thể gặp nhau chứ? Hơn nữa còn muốn đưa cô đến? Chẳng lẽ anh ta ngây ngốc cho rằng Tư Mộ Thần không biết anh ta và cô dây dưa không rõ sao? "Điều kiện!" Tư Mộ Vĩ gần như cắn răng nói ra, anh ta nghĩ nhiều nhất là muốn Cảnh Tô quay về, nhưng anh ta thật không ngờ Tư Mộ Thần đánh chủ ý là Hoàng Đình! "Tôi muốn Hoàng Đình!" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, sau đó vứt cho cô một ánh mắt an tâm, chỉ là muốn Cảnh Tô chịu ủy khuất ở bên cạnh Tư Mộ Vĩ thêm mấy ngày nữa, nhưng nếu không ở thêm mấy ngày nữa, Tư Mộ Vĩ sẽ không bởi vì vậy mà cùng với Tư Mộ Thần về sau sẽ hóa thù thành bạn, cũng có thể tiếp tục chiến đấu cả đời. "Tư Mộ Thần, cậu nghĩ rằng tôi sẽ giao ra cho cậu sao?" "Tư Mộ Vĩ, nếu anh cảm thấy phần tài liệu kia không có giá trị, A Tuấn, tôi cảm thấy chúng ta có cần thiết đưa đến tòa án không?" Tư Mộ Thần nháy mắt với Đường Tuấn, Đường Tuấn giả vờ cầm tài liệu bỏ đi ra ngoài! "Được, lão đại!" "Đợi một chút!" Mắt thấy Đường Tuấn muốn bỏ đi, Tư Mộ Vĩ lên tiếng: "Nói điều kiện, muốn thứ gì từ Hoàng Đình?" "10% cổ phần!" "Tư Mộ Thần, cậu điên rồi!" "Cũng vậy, ngoài ra, tôi hy vọng Hoàng Đình ra quân với Cảnh Thái Lam!" "Tư Mộ Thần, cậu không cần phải được đằng chân lân đằng đầu!" "Khi nào thì đưa cho tôi?" "Chờ khi anh chuẩn bị xong giấy chuyển nhượng cổ phần, tài liệu sẽ cho anh!" "Được!" Tư Mộ Vĩ tức giận, vẫn bị cậu ta nhanh chân đến trước, Tư Mộ Vĩ nhìn Cảnh Tô: "Em dâu của anh, chúng ta trở về đi!" Anh ta cũng chỉ là không cam lòng, không muốn nói gì, bên trong còn có ba của anh ta với khối tài sản hoàng kim làm chuyện này, nếu như bị vạch trần, không chỉ cha anh ta xảy ra chuyện, mà ngay cả Hoàng Đình được kinh doanh nhiều năm cũng gặp phải tình trạng phá sản, đây không phải là kết quả anh ta muốn, vì vậy thà rằng thả Tư Kiến Quốc ra cũng không có việc gì, ít nhất bọn họ có thể tranh đấu với nhau. Vợ của Tư Mộ Thần đang ở trong tay anh ta, cho dù anh ta có hành động gì, cũng phải suy nghĩ một chút về Cảnh Tô. "Cô bé, chờ anh đến đón em!" Tư Mộ Thần dùng khẩu hình nói, Cảnh Tô nhìn thoáng qua Tư Mộ Thần, cũng không quay đầu lại rời đi. "Cha, con muốn mẹ, con muốn mẹ!" Tiểu Binh không biết chạy xuống lầu từ lúc nào, cô bé ôm lấy Tư Mộ Thần khóc lóc. "Ngoan, không khóc, mẹ chỉ là ra ngoài làm việc với bác cả!" Tư Mộ Thần dụ dỗ con gái, nhưng mà Tiểu Binh vẫn khóc lóc không chịu yên. "Xấu xa, xấu xa, cha xấu xa, con cho cha biết, nếu con không đeo vòng cổ vào cho mẹ, con sẽ không nghe được lời mẹ nói, không nghe được lời mẹ nói, con sẽ không ngủ được!" Nghe lời nói của Tiểu Binh mà Tư Mộ Thần như lọt vào sương mù. "Con làm sao vậy? Làm sao có thể nghe được lời của mẹ con?" "Con đeo vòng cổ trên cổ mẹ, buổi tối mẹ luôn nói nhớ đến con, sau đó con lắng tai nghe xong thì bị mất ngủ!" Tư Mộ Thần nghe là hiểu, thì ra đứa bé này đem vòng cổ chính anh đưa cho nó có gắng máy nghe trộm đeo lên cổ Cảnh Tô rồi. "Được, được, đừng khóc, anh Tuấn dẫn em đi chơi!" Đường Tuấn thật làm cho Tư Mộ Thần im lặng, anh, thiệt thòi cho cậu ta rồi, nhưng mà đáng nói.... ....., hiện tại cô bé đã ngừng khóc, đứa nhỏ này không bài xích với Đường Tuấn. ———— đường phân cách ———— Hai ngày sau, Tư Mộ Thần chuyển vật anh muốn đến, sau đó bắt đầu chuẩn bị bắn tỉa toàn diện. Mặt khác Hoàng Đình cũng bắt đầu tạo áp lực đối với Cảnh Thái Lam, Cảnh Thái Lam chấp hành thành viên hội đồng quản trị, hiện tại Thẩm Xuân Linh đã bị sứt đầu mẻ trán, nhiều năm kinh doanh như vậy, không ngại hại chết Cảnh Thái Sinh, không phải vì muốn lấy được Cảnh Thái Lam sao? Hiện tại nếu Cảnh Thái Lam đóng cửa, mình bà ta còn cái gì nữa? Không được, bây giờ bà ta phải đến nhà họ Tư tìm Cảnh Tô, bây giờ ở thành phố Đàm Thị, chỉ có nhà họ Tư là hậu thuẫn mạnh nhất, nhưng bây giờ nhà họ Tư không phải là nhà họ Tư như trước, không được lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vì vậy vẫn nên đến nhà họ Tư một chuyến. "Lão đại, Thẩm Xuân Linh đến đây!" "Đến làm gì?" "Không phải anh là ra chuyện tốt gì sao?" "Đừng chớ nói nhảm, cậu bé, đây không phải là do tôi làm, tôi là hạng người như vậy sao? Làm sao cũng không đến phiên tôi làm!" "Đúng đúng, lão đại anh minh! Nhưng mà chị dâu không có ở nhà!" Đường Tuấn vẫn thấy rối về vấn đề này. "Không có việc gì, lần sau để cho bà ta đưa Cảnh Linh đi cùng!" "A, này, người ngoài cửa, lão đại bảo bà lần sau đưa Cảnh Linh đi theo!" Thẩm Xuân Linh nhìn Tư Mộ Thần ngồi trong phòng, trong ánh mắt đều không cam lòng, nhưng bà ta nghĩ đến còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật Cảnh Tô, đến lúc đó bà ta đưa Cảnh Linh đến đây, đến lúc đó bà ta giao cổ phần của Cảnh Thái Lam cho Cảnh Tô, cùng ngang quyền thế với cô, lúc đó bà ta không tin Cảnh Tô có thể khiến cho Cảnh Thái Lam đóng cửa. Lại nói về Cảnh Tô, ngày nào trong phòng cũng đều ăn uống rồi uống ăn, sau đó là sống dưới mắt Tư Mộ Vĩ. Ngay cả ngủ cũng thế. Cảnh Tô cảm giác mình sắp phát điên rồi. Nếu để cô sống như vậy trong một tháng thì cô sẽ chết. Dung Thiểu Tước gọi điện thoại đến, Cảnh Tô nghĩ hay là tâm sự, cũng không tính là phá hủy thỏa hiệp. "Tô Tô!" "Ừ!" "Anh phải đi!" "Đi đâu?" Cảnh Tô nghe được tin này có chút ngoài ý muốn, Dung Thiểu Tước muốn đi đâu? "Canada!" Cảnh Tô, anh muốn đưa em đến nơi em thích một lần, đến lúc đó chỗ em ở cũng đều có dấu vết của anh, như vậy anh sẽ không bị xóa bỏ khỏi cuộc sống của em. "Vậy chúc anh thuận buồm xuôi gió!" Cảnh Tô há hốc mồm, vậy không biết nói gì, chỉ có một câu chào tạm biệt này. Cúp điện thoại, trong lòng cô chợt cảm thấy rất trống trãi, thật ra kết hôn với Tư Mộ Thần là việc ngoài ý muốn, cùng yêu nhau với Hàn Tử Dương là có dự tính trước, cùng đính hôn với Dung Thiểu Tước là giao dịch, cô gần như vượt qua vài thứ đặc sắc nhất trong đời trong nháy mắt. Có phải bây giờ cô nên bình thản rồi không? Thật ra trong cuộc đời cô, trãi qua những ngày tháng hạnh phúc cùng cô chỉ có Tư Mộ Thần, trước kia là anh, tương lai cũng là anh. Nghĩ đến đầy, lồng ngực của cô như được lấp đầy. Cô ở trong phòng, đột nhiên nghe bên ngoài có âm thanh vang lên, giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Cô mở cửa, nhìn thấy Tư Mộ Vĩ té ngã trên mặt đất không ngừng co giật, bây giờ trong nhà không có ai, nhìn bộ dạng của anh ta dường như rất nghiêm trọng, bây giờ cô phải làm sao? Đúng rồi gọi điện thoại, tranh thủ thời gian gọi điện thoại. "Này!" Tư Mộ Vĩ nghe được âm thanh của cô, phất tay giàng giằng muốn lấy lại điện thoại trong tay Cảnh Tô. "Không, đừng!" Cảnh Tô do dự một chút, hay là cúp điện thoại, nhưng nhìn Tư Mộ Vĩ giãy giụa rất lợi hại, anh ta gắt gao cắn chặt môi mình, sau đó trong ánh mắt đều là nổi thống khổ. "Tư Mộ Vĩ, anh không sao chứ?" Cảnh Tô đỡ Tư Mộ Vĩ lên, nhưng anh ta rất nặng, không nỡ lòng nào nhìn anh ta một mình như vậy, cô duỗi tay đến trước miệng anh ta. Cô sợ Tư Mộ Vĩ cắn trúng đầu lưỡi anh ta, mặc dù người đàn ông này rất đáng giận, anh ta là cho chồng cô ngồi tù, hiện tại ba chồng và mẹ chồng của cô còn đang trong thời gian cách ly. "Này này, Tư Mộ Vĩ, anh có khỏe không?" Nhìn người đàn ông cuối cùng cũng tỉnh lại, sau đó cô cũng ngã ngồi dưới đất, mồ hội lại chảy ròng, lúc này Cảnh Tô định đi băng bó tay mình một chút. "Đừng đi!" Tư Mộ Vĩ bắt được chân Cảnh Tô, ý thức của người đàn ông vẫn không rõ ràng, nhưng khi bắt lấy chân cô lại không biết đang nói gì, làm cho Cảnh Tô nghe cũng không rõ, không còn cách nào, Cảnh Tô đỡ Tư Mộ Vĩ đi vào phòng, đặt Tư Mộ Vĩ lên thảm, sau đó lấy chăn đắp lên người anh ta. Tự cô ra ngoài băng bó, sau đó bắt đầu làm một chút cơm chờ Tư Mộ Vĩ tỉnh lại, dù sao bây giờ Cảnh Thái Lam vẫn còn cần anh ta, chỉ cần trở về Cảnh Thái Lam điều tra nguyên nhân cái chết của ba cô, sau đó tống hai mẹ con kia vào tù cũng được rồi. Nghĩ như vậy, Cảnh Tô càng có động lực nấu cơm, vì vậy càng làm càng nhiều, từng món ăn thơm phức được đặt trên bàn ăn. Chờ khi Tư Mộ Vĩ tỉnh lại, nghe mùi thơm của thức ăn, nhìn trong phòng bếp thấy bóng dáng đang bận rộn, trong chớp mắt trong lòng anh ta mềm xuống, nếu đây là người phụ nữ của mình thì thật là tốt. Anh ta bị ý nghĩ của mình dọa sợ, người phụ nữ của mình, thật quá ngây thơ, nhìn đồng hồ, dường như đúng lúc đến giờ cơm, khó trách anh ta cảm thấy đói bụng. Tỉnh rồi?" Thật ra Cảnh Tô đã thấy Tư Mộ Vĩ từ sớm, nhưng vẫn không có phá vỡ sự suy nghĩ của anh ta. "Cảnh Tô, em không hận tôi sao?" "Không hận, anh cả!" Cảnh Tô gọi một tiếng anh cả, trong khoảnh khắc đó Tư Mộ Vĩ muốn tất cả tranh đấu bỏ xuống. Thật ra mình đấu cái gì? Tranh cái gì? Quyền lợi? Tiền tài? Cái gì mà mình không có, thì ra đấu đến phút cuối cũng chỉ là trò cười. "Ha ha ha.... ......" Tư Mộ Vĩ đột nhiên cười to lên, làm cho Cảnh Tô có phần đoán không ra. "Cảnh Tô, dùng hết cơm, em trở về đi!" "Vì sao?" "Đừng hỏi, đừng để tôi hối hận!" Thật vất vả lắm Tư Mộ Vĩ mới đưa ra quyết định này. "Tư Mộ Vĩ, thật ra anh rất tốt!" Cảnh Tô vui vẻ rất nhiều, trước khi rời đi vẫn nói câu này. Anh ta tốt không? thật ra từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người khen anh ta tốt, Cảnh Tô, đây là điểm đặc biệt của em đó sao? Nếu anh gặp em trước, anh nhất định sẽ yêu em. "Giao người phụ nữa kia cho tôi!" "Hả?" "Mối tình đầu của tôi!" Thật ra cô làm những chuyện kia, Tư Mộ vĩ làm sao không biết? Chỉ là anh ta tự bịa ra cái cớ lừa gạt mình thôi. "Được, thật ra anh cũng biết đúng không?" "Thông minh như em!" Không chỉ nói Cảnh Tô làm sao giành được tâm người khác, nhìn khi thì hiền lành, khi thì ôn nhu, khi thì rất thông minh, đừng bảo là trên đời này người phụ nữ có thể có cuộc sống rất hoàn mỹ, nhưng muốn tìm trên người phụ nữ đó những điểm đặc biệt, cũng đã đủ để cho ánh mắt đàn ông không rời, mà Cảnh Tô là một trong những người đó. "Cảnh Tô, rốt cuộc tôi cũng biết lý do vì sao đám đàn ông muốn đem em trở thành bảo bối!" "Là sao?" Cảnh Tô chỉ cười cười, cô là bảo bối sao? "Cảnh Tô, nếu không đi, tôi cũng không muốn thả người, nếu tôi yêu em, tôi sẽ không buông tay!" Gương mặt trắng bệch của Tư Mộ Vĩ hiện lên một tia vui vẻ. "Vậy anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe!" Mặc dù Cảnh Tô có chút lo lắng cho anh ta, nhưng vừa nghĩ đến Tư Mộ Thần và Tiểu Binh, cô lập tức muốn về nhà, không bao giờ nghĩ muốn ở lại. "Cứ như vậy thả cô ấy đi sao?" Người đàn ông quay đầu lại nhìn, trái lại vẫn thích xem náo nhiệt. "Tống Văn Tường, cô ấy là cháu gái của chú! "Ha ha, biết là cháu gái của tôi, dù sao cậu cũng sẽ không làm tổn thương nó!" "Hàn Tử Dương đâu?" "Không phải cậu cho người đến chỗ tôi lấy phần tài liện đó, sao không làm dáng một chút đi? Bị thương!" "Làm dáng gì nữa, cháu rễ của chú rất lợi hại, tài liệu đã sớm bay vào trong tay cậu ta, bây giờ tôi tiền mất tật mang rồi!" "Ha ha, cậu thiệt thòi cái gì? Trên người con bé Cảnh Tô còn có mật mã của ngân hàng Thụy Sĩ!" "Mật mã của cô ấy ở đó? Sao không nói sớm?" "Tôi nghĩ rằng cậu cũng biết! Chẳng lẽ R không truyền tin với cậu sao?" "R? Cậu ta đến đây?" "Cậu ta vẫn luôn nằm vùng! "Ối, lão tự thật muốn băm cậu ta, nhưng mà quên đi, thả Cảnh Tô, tôi cũng không muốn đấu, chú Văn Cường, từ về sau hắc bang giao cho chú xử lý!" "Cậu muốn rửa tay gác kiếm?" "Ừ!" "Chỉ sợ hắc bang quốc tế sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu cũng biết quá nhiều bí mật!" "Chú Văn Cường, người chết sẽ không tiết lộ bí mật gì!" "Cậu đã lựa chọn, tôi cũng sẽ toàn thành cho cậu, nhưng mà hắc bang chúng ta lại mất đi một người, con bé Cảnh Tô nhà chúng tôi rất có sức hấp dẫn, thu phục bốn chiến tướng chủ lực hắc bang của chúng ta ngoan ngoãn!" Điều này cũng đúng, bạn xem, Tống Tường, em trai Cảnh Tô, đối với Cảnh Tô đã nói là làm, tuy rằng Dung Thiểu Tước không phải là người trong hắc bang, nhưng có giao tình sâu đậm với Tống Tường, nhìn Hàn Tử Dương bây giờ đã thành nô lệ của tình yêu rồi, hiện nay Tư Mộ Vĩ cũng muốn rửa tay gác kiếm, ai, ông cũng đã già rồi, xem ra cũng muốn ở cùng với chị em bọn họ ngắm mặt trời chiều rồi. "Chú Văn Cường cũng muốn về hưu sao?" "Đúng vậy! Tuổi đã già nên cũng muốn trải qua yên tĩnh!" Thật ra lúc trước khi đi trên con đường này, cũng không nghĩ đến quay đầu giống như bây giờ, bây giờ suy nghĩ một chút thứ mình muốn vẫn là cuộc sống người bình thường. "Đúng rồi, chú Văn Cường giúp tôi tìm một cô bé!" "Ai?" "Tôi, tôi không biết là ai!" đột nhiên Tư Mộ Vĩ không biết nói thế nào, gương mặt đổi sang màu gan heo. "Nhìn tiểu tử cậu, có chuyện gì không thể nói với tôi, tranh thủ thời gian nói đi!" "Tôi bị người ta cưỡng bức, là một người con gái!" "Phốc!" Tống Văn Cường muốn hộc máu, Tư Mộ Vĩ bị người ta cưỡng bức, lời này thật không có sức thuyết phục. "Cậu xác định?" "Xác định!" "Làm sao giúp cậu?" "Tôi muốn biết sổ ghi chép của khách sạn!" "Cái này dễ thôi, tôi đưa dì Văn Phi đến đó lấy sổ ghi chép là được!" "Ừ!" "Nhưng mà tiểu tử cậu, tôi cảm thấy cậu thật sự không giống với lúc trước!" Trước kia Tư Mộ Vĩ rất tàn nhẫn, còn mang theo chút âm ngoan. "Là sao? Thật ra Chú Văn Cường, tôi cảm thấy mấy năm nay là do tôi sai, Tư Mộ Thần vốn không trah đoạt cái gì với tôi! Chú nhìn người ta đi, hiện tại vợ con đầy đủ, thật ra làm người khác rất đố kỵ, nhưng mà ngược lại là tôi, cô đơn vẫn cô đơn, trên lưng chính là nợ bản thân, nợ mạng người!" Làm hắc bang, không phải trên tay có vài mạng người sao? "Mộ Vĩ, đứa nhỏ này, chính là quá bướng bĩnh, bây giờ quay đầu lại còn kịp, mạng người không phải ở trên lưng cậu, nếu thật sự muốn chuộc lỗi, còn chú Văn Cường của cậu đây!" Tống Văn Cường vỗ bả vai Tư Mộ Vĩ, sau dó nhìn sóng biển ngoài xa, rốt cuộc cũng đã kết thúc. Sổ sách hắc bang quốc tế rửa tiền, bọn họ cũng sẽ đưa đi đúng hạn, nhưng nếu không có giữ lại bản gốc, tính mạng bọn họ làm sao giữ được? khoảng vàng ròng kia đã bại lộ trước mặt mọi người rồi, điều này nói lên món tiền bất chính sắp bị vạch trần? Con đường phi pháp thông qua con đường giao hàng của Cảnh Thái Lam, việc chuyên chở thuốc phiện cũng sắp bị vạch trần, vẫn còn một ít tiền tham ô của công, có một số tiền được tẩy sạch, cuối cùng trở thành tiền tài của bọn họ. Buôn lậu thuốc phiện, lười dối người, người buôn lậu, người bắt cóc, người mua bán súng ống đạn dược, phần tử khủng bố, xảo tra vơ vét tài sản người khác, người trốn thuế, người tham ô vân vân.... ...... ... Những ông quan lớn trên thế giới được ghi chép lại trong hồ sơ, hiện tại đã bị bạo động, một khi hành vi của bọn họ bị phơi bày ra ánh sáng, bọn họ sẽ chấm dứt kiếp sống chính trị của mình, vì vậy bọn họ không thể không gây áp lực với hắc bang, hiện tại hắc bang quốc tế muốn tồn tại nữa, như vậy bọn họ không thể không tìm được những người kia, đồng thời phải trừ đi từng người một. Tiền tài vốn là một loại có tính trong sạch, vì vậy rửa tiền mới có thể có được mưu cầu danh lợi, trong hắc bang phái người đi rửa tiền, đi rửa tiền ở đâu, rửa sạch bao nhiêu tiền, tiền phát ra chỗ nào, không chỉ tòa án và cục cảnh sát cũng truy ra một khoản tiền, cái gọi là ngân hàng chỉ là nơi để hắc bang rửa tiền, vì vậy đây là nguyên nhân mà bọn họ thu lại sổ sách. Mà trên người Cảnh Tô có cái gì chứ? Trên người Cảnh Tô có mật mã ngân hàng Thụy Sĩ, bà nội Cảnh Lam chính là người giữ mật mã, chồng của bà thật ra là người đứng đầu hắc bang nhưng đã qua đời từ lâu, trước khi chết bà giao mật khẩu lại cho Cảnh Tô, thật ra trá hình chính là nói cho mọi người biết, Cảnh Tô chính là người thừa kế hắc bang, nhưng mà thiếu chủ của bọn họ lại không được thừa nhận, vì vậy mới bị đối xử như thế, nhưng vì sao Cảnh Tô lại thích làm thiếu chủ, cô chỉ muốn gia đình của mình hòa thuận, cả đời hạnh phúc. Ban đêm, Cảnh Tô về nhà vào đêm tối, trong nhà có vị khách không mời mà đến.