Hàn Tử Dương quay lại nhìn vết máu trên sàn nhà màu trắng, anh có chút hối hận, vội vàng đi ra ngoài, lại thấy một người đàn ông đang ôm Cảnh Tô rời đi. Anh ta cau mày, Cảnh Tô quen người đàn ông khác từ lúc nào? Tại sao mình lại không biết? Trên thực tế, Cảnh Tô quả thật không biết anh ta là ai. Dọc theo đường đi, gió thổi tới, Cảnh Tô tỉnh táo lại không ít , cô lẳng lặng nhìn gương mặt cương nghị kia đến mất hồn, cảm thấy anh ta có chút quen thuộc. "Tư Mộ Thần!" Anh tốt bụng lên tiếng nói cho cô gái nhỏ đang mất hồn này biết tên mình, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, đoán chừng là đang suy đoán thân phận của anh đây mà. Tất nhiên là Cảnh Tô biết Tư Mộ Thần , cô vô cùng ngạc nhiên, nhưng làm sao anh lại biết cô? Điều làm Cảnh Tô càng thêm kinh ngạc chính là, phòng của Tư Mộ Thần lại là ở đối diện ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển ’, chẳng qua là cách nhau một cái hồ. Cô nhớ hình như nơi này gọi là ‘ Nguyệt Nha Tiểu Uyển ’, đây là nơi mà Hàn Tử Dương chê vì lối thiết kế của căn biệt thự này. Đặt cô ở trên ghế sofa, nghe thấy được mùi rượu trên người của cô, hình như là uống không ít? Tư Mộ Thần vào nhà bếp pha cho cô một ly trà giải rượu. "Anh biết tôi?" Giọng nói của Cảnh Tô có hơi khàn khàn, lồng ngực chấn động làm cô ho khan một trận. Trên mặt Tư Mộ Thần thoáng qua một tia mất tự nhiên rồi đỏ ửng lên. Muốn anh nói thế nào với cô đây? Ba tháng trước, anh mua ‘ Nguyệt Nha Tiểu Uyển ’, biệt thự ở khu này nằm ở giữa sườn núi, so với những chỗ khác rất là an tĩnh, mỗi khi anh thi hành nhiệm vụ xong cần có chỗ để nghỉ ngơi, nhưng anh chỉ có một mình, cho nên vừa về nước, anh liền mua căn nhà này. Thói quen lâu nắm của một quân nhân chính là điều tra khu vực này, anh cầm ống nhòm quân sự nhìn ngắm xung quanh liền phát hiện ra cô ở phía đối diện. Anh không phải là một người đàn ông không nhịn được sự cám dỗ, nhưng mỗi khi nhìn dãy nhà trọ thì anh lại không nhịn được mà cầm Ống Nhòm lên quan sát. Anh luôn nghĩ là có phải mình đã trúng độc của cô gái kia hay không? Rõ ràng không phải cô cố ý, nhưng dưới Ống Nhòm của anh thì nụ cười của cô sao lại cứ nở rộ mỗi khi nhìn anh đến như vậy. Đây là Ống Nhòm công nghệ cao có thể thấy tất cả sự vật, thậm chí là những đồ rất nhỏ. Mỗi khi kéo ống kính gần hơn, anh liền nhìn thấy, làn da trắng mịn màng ở cổ của cô, giống như là muốn mời gọi người khác đến thưởng thức vậy. Buổi sáng lúc rời giường, anh nhìn thấy một đôi môi anh đào rực lửa, làm nổi bật hàm răng trắng sáng, làm cho anh không khỏi giật mình, anh thật ghen tị với ly trà mà cô đang uống, lúc này nó lại có thể thưởng thức được đôi môi ngọt ngào của cô. Lườm cánh cửa đang muốn khép lại kia một cái, nó đang muốn che đi cái miệng nhỏ làm cho anh kích động đây mà. Tóc dài đến eo, không hề khiêu gợi hay hấp dẫn gì, có cần một động tác, hay chỉ là một bóng lưng, cũng đủ làm cho anh mơ tưỡng viễn vong rồi, hình như cơ thể của anh đang rất nóng, không thể đợi được mà muốn ôm người con gái này vào trong lòng. Nhưng anh chỉ biết cười khổ, anh chơi gì không chơi , cư nhiên lại để mình rơi vào cảnh yêu thầm. Anh biết tên cô là Cảnh Tô, anh luôn xem tin tức trên TV thấy cô và người đàn ông khác xảy ra xích mích, trong lòng rất là ảo não, anh lấy ô-tô chạy thẳng về phía nhà họ Cảnh liền nhìn thấy một cô nàng bướng bỉnh bước ra từ trong đám ký giả. Trong cửa sổ xe, anh nhìn thấy cặp mắt ưu thương kia, trong lòng của anh rất đau. Nên anh xuống xe ngăn đám ký giả đó lại giúp cô. Biết cô có Giang Phỉ Á chăm sóc, những vẫn không nhịn được mà đi theo, cửa không khóa, anh âm thầm tức giận, cái này cô Giang Phỉ Á này làm việc thật sự quá qua loa mà, nếu như lúc này có ký giả hoặc người muốn gây bất lợi cho Cảnh Tô thì phải làm sao đây? Nhưng như vậy thật là may mắn, như vậy anh có thể ở gần mà quan sát Cảnh Tô rồi, trên thực tế, cô rất kiêng cường y như những gì anh nghĩ. Nghe tiếng xe chạy đến, anh vội vàng dán máy théo dõi vào tường rồi nhanh chóng rời đi. May là nó còn hoạt động, vẫn có thể sử dụng để theo dõi được. Anh biết cô bị thương, thật muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cô quá đi. Anh biết cô đang nghỉ ngơi, cũng cảm thấy an lòng đi phần nào. Cô tỉnh lại, thần kinh của anh giống như đã hồi phục trở lại, trong màn hình, cô uống rượu, anh tức giận; cô cầm chai rượu rời đi, anh nóng nảy; cô bị một người đàn ông khác đẩy ra ngoài, anh tức giận; cô đánh người, lòng anh đau; cô rời đi, anh đi mở cửa! Đời này anh chưa từng có nhiều cảm xúc đến như vậy, lúc giải cứu con tin ở Xyri, anh cũng chưa hề dùng cái tốc độ như cái tốc độ mà anh dùng để chạy đến trước mặt cô như lúc này đâu. "Thiếu tướng?" Lời nói khéo léo của Cảnh Tô kéo anh trở về hiện thực. "Từng gặp mặt một lần." Anh vốn không phải là người nói nhiều. Cô không biết đâu, lúc này anh đang rất là bối rối đó, quân nhân mà lại đi nói dối sao? Nghe được trả lời đơn giản như vậy, Cảnh Tô cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô cũng không muốn đào gốc bới rể danh tính của người ta lên, trong tính cách, cô rất cố chấp, giống như người ta hay nói, nếu muốn nói thì người ta nhất định sẽ nói cho bạn biết thôi, còn khi đã không muốn cho bạn biết, dù bạn có gò ép như thế nào đi chăng nữa, dưa hái xanh sẽ không ngọt, cưỡng ép thì chân tướng sẽ không thơm. Đang suy nghĩ, cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, lần thứ hai nằm trong bộ ngực này nhưng cô vẫn không tránh khỏi việc khẩn trương. Sự bối rối của cô không thoát khỏi được mắt của Mộ Tư Thần, anh không nhịn được mà nhếch miệng lên. Đặt cô lên giường, anh bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Cô không khỏi khẩn trương, tay không tự giác nắm lấy cổ áo. "Ngủ đi!" Trong khẩu khí mang theo ý trách cứ nhè nhẹ. Đúng, anh đang trách cứ người phụ nữ không biết tự chăm sóc mình này, rõ ràng không được khỏe, vậy mà còn uống rượu. Anh tắt đèn nằm xuống, không có đoạn sau, Cảnh Tô âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn trần nhà, không buồn ngủ chút nào. Trong bóng tối mùi hương lũ lượt bay tới, Cảnh Tô chỉ cảm thấy cô từ từ nhắm mắt lại. Hồi lâu, nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh truyền tới, Tư Mộ Thần mở đèn bóp tắt hương ngủ. Anh đi lấy hòm thuốc cùng khăn lông nóng lại, lời của bác sĩ nói, anh đều nghe được. Nhẹ nhàng bôi thuốc vào vết thương trên mu bàn tay của cô, sau đó lại dùng băng gạc quấn lên. Anh nhấc áo của Cảnh Tô lên, chỗ xương sườn bị bầm đen, tay của anh ohu3 lên vết bần, cơ thể của Cảnh Tô run lên, nhưng ất nhanh lại buông lỏng, Tư Mộ Thần nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bầm đen đó. Sauk hi chà sát chỗ sưng xong, anh lấy khăn nóng đắp lên phía trên. "Đã tỉnh rồi hả ?" Thật ra thì Tư Mộ Thần vẫn rất bội phục tính cảnh giác của Cảnh Tô Đích, loại hương ngủ này uy lục rất lớn, vậy mà cô nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi. Cảnh Tô thấy anh đã biết, liền không giả bộ ngủ nữa, thật ra thì lúc anh xử lý vết thương cho cô, thì cô đã tỉnh rồi. Trong ánh mắt của cô có phần ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ. "Cám ơn anh!" Sauk hi đắp khăn nóng cho cô xong, liền dán thuốc vào đó, làm xong tất cả mọi việc, anh lại nằm xuống giường lần nữa. "Ngủ đi ~" lần này giọng điệu mang theo chút dịu dàng. Lần này, không cần hương ngủ, Cảnh Tô cũng ngủ rất nhanh, rất an lòng. Ngày thứ hai, , bên cạnh cô rỗng tuếch, cả căn phòng không có một bóng người.