"Không phải là em muốn đi cùng với anh sao? Như vậy tại sao bây giờ lại gấp gáp rời đi vậy?" Bàn tay to lớn kéo một cái, thân thể của cô chạm vào lồng ngực của anh. Nhắm ngay môi của cô, nhanh chóng ngậm chặt. Đầu lưỡi bá đạo chiếm lĩnh lãnh địa của mình. Quăng người một cái, bọn họ đã cùng ngã lên trên chiếc giường mà họ đã cùng nhau ngủ một đêm. Khi Tư Mộ Thần cởi đến chiếc cúc thứ ba trên quần áo, thì Cảnh Tô lập tức nắm tay anh lại. "Nhất định muốn dùng cách này để ép em rời đi sao? Mộ Thần?" Trong giọng điệu của Cảnh Tô mang theo một tia ảo tưởng, nhưng mà Tư Mộ Thần kiên định lắc đầu một cái. "Được, em sẽ rời đi!" Đẩy Tư Mộ Thần đang ở trên người cô ra, trong lòng Cảnh Tô rất khó chịu. "Lục Phạm, dẫn chị dâu của cậu rời khỏi đây!" Sau khi Tư Mộ Thần rời khỏi lều, thì ảo não nhìn mặt Lục Phạm. "Lão đại, chắc là anh chưa thỏa mãn dục vọng phải không?" "Cút, cậu còn không đi nhanh đi!" "Lão đại, cho dù chúng tôi muốn rút lui, thì phải đi nơi nào đây?" "Hải Lục Không, còn không mau lên đường!" "Lão đại, ngộ nhỡ gặp phải bọn quỷ xâm lược thì sao? Còn có bọn giặc tây nữa!" "Yên tâm, đến lúc đó nếu như thật sự bị bắt được, cậu hãy dùng phần tình báo này để đổi chác là được!" "Bán tình báo? Tôi không làm! Lão đại, tôi thật sự không ngờ anh lại là hán gian, muốn hại chết nhiều anh em của chúng ta như vậy!" "Lục Phạm, tên nhóc thối nhà cậu đang làm phản đúng không? Bảo cậu đi làm thì cứ đi làm, ông đây giống hán gian sao? Tôi thấy dù nhìn thế nào thì cậu cũng tương đối giống hán gian hơn, mau cút cho tôi!" Thật là làm cho anh tức chết mà, làm bộ bán phần tình báo này không phải là vì muốn dẫn dụ giặc xâm lược sập bẫy sao? "Tên nhóc thối này không đáng tin, vẫn là phải nói cho nhóc con biết!" Tư Mộ Thần nhìn khuôn mặt đen căng cứng này, trong lòng run sợ. "Hì hì, hì hì, nhóc con à ~". Tại sao vẻ mặt đó của Tư Mộ Thần lại đáng đánh đòn như vậy chứ? "Ẻo lả!" Quả thật là dáng dấp của Tư Mộ Thần rất dễ nhìn, nhưng mà dáng vẻ lấy lòng cô hiện tại của anh nhìn thế nào cũng giống như đang lấy lòng mẹ. "Nhóc con, anh muốn thương lượng với em chuyện này!" "Nói!" "Nhóc con, lá thư này để ở trên người em, nhóc con, đây chỉ là để đề phòng chuyện vạn nhất !" Cảnh Tô nhìn bức thư trên tay: "Mộ Thần, đây là thư tình báo sao? Hơn nữa còn vô cùng quan trọng!" "Đúng vậy, nhóc con, em phải đưa nó đến chỗ ông nội của chúng ta!" "Mộ Thần, em sẽ rời khỏi đây, em sẽ giữ lá thư này thật cẩn thận!" Bọn họ dõi mắt nhìn Cảnh Tô lên máy bay trực thăng rời đi, tảng đá trong lòng Tư Mộ Thần cũng rơi xuống. Nhưng mà, dù thế nào bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, Cảnh Tô ở trên máy bay lại hủy lá thư này, sau đó quả quyết cho máy bay hạ cánh. Phải nói, cô xuống máy bay bằng cách nào? Chính là, vác một chiếc dù nhảy rồi mở cửa cabin ra đứng ở đó, nếu không hạ máy bay xuống, tôi sẽ nhảy xuống, sống chết không biết. Bọn họ còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là phải cẩn thận hầu hạ bà cô tính tình bướng bỉnh này rồi. "Chị dâu của tôi ơi! Tôi thành thật nói với chị, cái đó chỉ là tình báo giả thôi." "Giả thì tốt, tôi sẽ bán nó cho quân địch!" Cảnh Tô mỉm cười vô hại: "Lục Phạm, cậu nghĩ cách truyền lá thư này đến cho bọn chúng đi." "Chị dâu, đây là giả, đừng làm vậy, nó chỉ dùng để lừa gạt quân địch thôi!" "Không phải là lão đại của các cậu ước gì cái này bị truyền ra ngoài sao?" "Đúng vậy, đó là đợi lúc chúng ta gặp nạn!" "Nhất định phải gặp nạn sao? Chúng ta không thể làm ‘ giặc bán nước ’ sao?" "Chị dâu, ý của chị là…?" "Đúng vậy, chính là ý đó, mau đi phát sóng vô tuyến, tốt nhất là mã hóa luôn!" "Đã rõ! Quả thật là kỹ thuật của chị dâu rất lão luyện." "Nói nhảm gì đó, mau làm đi!" Đi theo Tư Mộ Thần đã lâu, tính khí nóng nảy này cũng học theo Tư Mộ Thần không ít! "Lão đại, trời sập rồi! Chị dâu bán tình báo của chúng ta cho quân địch!" Đường Tuấn nhìn tình báo đã bị mã hóa, trong lòng nổi lên sợ hãi. "Không có việc gì, cái tình báo đó không đáng bao nhiêu tiền, bảo các anh em rút lui là được!" Tư Mộ Thần bình tĩnh gõ gõ mặt bàn. Tại sao cô nhóc này lại thông minh như vậy chứ? Nếu như để cho anh biết được em không quay về, thì hãy chờ anh đánh nát cái mông nhỏ của em đi! Trời vừa rạng sáng, bên phía giặc xâm lược đột nhiên cảm ứng được một làn sóng điện mạnh mẽ, trải qua quá trình giải mật, nội dung của bức thư như sau: Tất cả tướng sĩ trên đảo Quyển Quyển đều bị một sinh vật không rõ lai lịch tấn công bất ngờ, bị chết và bị thương nghiêm trọng, đề nghị xin trợ giúp! Hiện tại, chúng tôi đang ở trong tầng hầm ngầm dưới một căn nhà gỗ nhỏ của dân cư chờ cứu viện! Cấp dưới, Tư Mộ Thần đề nghị xin trợ giúp! Thủ lĩnh nước R vừa nhận được tin tức này thì vỗ bàn vui mừng. Trước đây lúc Cung Bổn Kỳ Tuấn quay về cũng là bởi vì bị một sinh vật không rõ lai lịch tập kích, đây chính là trời cao đang trợ giúp bọn họ. Hắn xua tan tất cả nghi ngờ, phát động tất cả người ngựa quyết định tiến công vào đảo DY. Hải không vào lục quân đồng thời tiến công, không quân chỉ chiếm số ít. Nhanh chóng tiến tới một mục tiêu duy nhất chính là nhà gỗ nhỏ. Nhưng dù thế nào bọn họ cũng sẽ không nghĩ ra được, tại sao lần này lên đường toàn quân đều bị tiêu diệt. Trong lúc bọn họ đang đến gần đảo Quyển Quyển, khi còn cách đảo không tới một trăm dặm, một cơn sóng biển khổng lồ đột nhiên dâng lên. Đây là chiến hạm, chỗ sóng biển đột nhiên dâng lên không báo trước, thế nhưng lại có một vật khổng lồ màu đen rất kỳ lạ đột nhiên nổi lên. Một đội quân chiếm hạm trầm lặng đậu ở đó, quân địch đông như vậy nhưng chỉ trong vòng một giờ toàn bộ đều chìm sâu vào đáy biển, trên khắp mặt biển nổi lên chất lỏng màu đỏ, một vùng biển bốc mùi tanh hôi. Thấp thoáng, còn có thể nhìn thấy cá mập đang cắn xé cái gì đó. Lại nói một chút về tình hình sau khi không quân hạ cánh an toàn. Lúc bọn họ tiến vào căn nhà gỗ nhỏ, chỉ cảm thấy hết sức kỳ quái. Tầng hầm ngầm không phải là nên ở dưới căn phòng này sao? Nhưng tại sao căn phòng này lại được xây dựng trên mặt nước? Chẳng lẽ tầng hầm ngầm ở dưới nước? Những người nước R này thật sự là cực kỳ ngu xuẩn, tất cả đều ở trong sự khống chế của Tư Mộ Thần, bọn họ vừa mở sàn nhà ra, thì lập tức rơi vào trong giếng nước. Giếng nước này là do Tư Mộ Thần vô tình phát hiện được, cho nên vừa tới đây, Tư Mộ Thần đã bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch này. Anh xây một căn nhà gỗ nhỏ ngay trên giếng nước, mà bên trong giếng nước lại cất giấu một bảo bối thượng hạng. Một đàn cá ăn thịt người, được vớt lên ở hồ nước lúc bọn anh rút lui trước khi bị đưa vào. Nhìn một nhóm người đã bị tiêu diệt, còn lại một nhóm người khác, Tư Mộ Thần chờ thời cơ xuất hiện, những tên ngu ngốc cảm thấy xa lạ với địa hình nơi đây đương nhiên là không thể đánh lại đội quân đã hoạt động ở vùng này suốt nửa tháng qua rồi. "A Tuấn, đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ giỏi về dùng khí độc, phải tiêu diệt sạch bọn họ trước khi bọn họ dùng khí độc!" "Vâng, lão đại!" Từng khẩu súng ống giấu ở trong bụi cỏ được nhấc lên, từng viên đạn xuyên qua lồng ngực của quân địch, đánh ngã bọn họ một cách yên lặng không một tiếng động, hơn nữa còn không tìm được bất kỳ miệng vết thương nào. Bọn họ cúi đầu nhìn chính mình, ngay lúc bọn họ thống nhất muốn ném đạn khí độc, thì bọn họ cũng đã cùng nhau ngã xuống rồi. "Hoàn hảo, không mất một người nào, khiêng những xác chết đó ném cho những tướng sĩ cá ăn thịt người của chúng ta được ăn một bữa no nê đi!" "Vâng, lão đại!" Hào khí trên đảo DY vang xa vạn trượng, tiếng kèn vang lên lanh lảnh. Tư Mộ Thần đứng lên từ trên sườn núi nhỏ, lớn tiếng thổi kèn! Trong lúc bọn họ đang hả hê, ai cũng không ngờ được còn có một tên địch sống sót, hắn đang móc một khẩu súng ra. Trong đám người chỉ có Cảnh Tô phát hiện hành động này, thân hình nhỏ nhắn của cô lập tức xuyên nhanh qua đám người Tư Mộ Thần. "Mộ Thần, cẩn thận!"