Cảnh Tô khẽ nhấc tay lật tạp chí, suy nghĩ liên tục xoay chuyển, cuối cùng, cô thở dài một hơi. "Nếu anh đi, thì đương nhiên em cũng sẽ đi cùng với anh rồi!" Cảnh Tô mỉm cười nhìn Tư Mộ Thần, đáy mắt hiện lên một loại tình cảm dịu dàng. "Cô bé, ngủ đi! Có những lời này của em, anh cũng không dám tự tiện rời đi, để cho em phải chịu nỗi khổ xóc nảy đâu." Miệng Tư Mộ Thần phả ra hơi ấm chạm vào mặt Cảnh Tô, đồng thời cũng xuyên vào đáy lòng cô. Lần đầu tiên Cảnh Tô chủ động tựa vào lồng ngực của anh, nhắm mắt lại, an tâm ngủ. Ngày thứ hai Cảnh Tô ở công ty rất phấn chấn, cả ngày cong khóe miệng lên, đây không phải là tỏ rõ, đại mỹ nhân Cảnh Tô của bọn họ đang yêu sao, trong phòng làm việc có không ít tiếng cõi lòng tan nát rơi trên đất. "Không biết người trong lòng mỹ nhân Cảnh Tô là ai đây?" "Còn có thể là ai nữa? Tôi thấy người này chính là tổng giám đốc của chúng ta đó!" "Sao cô biết vậy?" "Tôi còn có thể không biết sao, bó hoa này chính là tôi đi đặt đó!" "Thật à! Thì ra chủ nhân của hoa đẹp lại là tổng giám đốc!" "Thật, là tổng giám đốc!" Nhìn thấy Dung Thiểu Tước bước tới, mọi người vội ngậm miệng không nói bát quái nữa, cúi đầu làm việc. Nghe mấy lời đồn của cấp dưới, Dung Thiểu Tước theo thói quen hơi híp mắt lại, nhắm tới kế hoạch lại tiến lên phía trước một bước, nhưng mà vì sao cánh tay mở cửa của anh ta lại hơi dừng lại? Thoáng chuyển bước chân một cái, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, anh ta đúng là không thể buông tay được. Dung Thiểu Tước anh thế mà cũng có lòng dạ đàn bà rồi sao? Anh ta tự giễu cười một tiếng, nhưng mà một khi kế hoạch đã khởi động đương nhiên là không thể dừng lại, chuyện này coi như không phải do anh ta tới xử lý, người nọ cũng sẽ để cho những người khác tới trước. "Cảnh Tô, đừng trách tôi!" Trước khi quay đầu rời đi, anh ta có thâm ý khác thoáng nhìn lướt qua, đặt Cảnh Tô vào trong tầm mắt, vừa đúng lúc, hình như cô cũng có chút chuyện muốn nói với anh ta. "Tổng giám đốc, tôi có việc muốn nói với anh!" Cảnh Tô vội vàng gọi Dung Thiểu Tước sắp mở cửa lại, ánh mặt của mọi người trong văn phòng đều tràn đầy mập mờ. Dung Thiểu Tước quét mắt nhìn, mọi người rối rít cúi đầu. "Vào trong rồi nói!" Đây cũng không phải lần đầu tiên vào phòng làm việc, lần này cô cực kỳ an tâm. "Chuyện gì?" Anh ta không chút để ý, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. "Tinh thần của tổng giám đốc không tệ!" Cảnh Tô nhìn cũng thật vui vẻ, cô thuận miệng nói như vậy. "Thư ký Cảnh, tôi có thể hiểu là em đang quyến rũ tôi không?" "Khụ khụ, tổng giám đốc, tôi…!" "Được rồi, rốt cuộc thì tìm tôi có chuyện gì?" "À, là như vậy, hôm qua lúc tôi dọn dẹp lại bàn làm việc của anh, nhìn thấy bản thiết kế trên bàn của anh!" Ngón tay của Dung Thiểu Tước dừng lại, vậy mà cô ấy lại thấy được bản thiết kế, là do mình quá sơ sót rồi. Chưa tính là cơ mật gì đó, nhưng mà một khi bị truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng lớn đối với sản phẩm đưa ra thị trường của mình. "Em có ý kiến gì với bản thiết kế không?" Anh ta làm bộ hỏi thăm, nếu như anh ta đã dám để quả bom này ở bên cạnh mình, thì cũng cần phải chuẩn bị thật tốt. "Tổng giám đốc, tôi cảm thấy bản thiết kế không đủ linh khí! Cho nên, tôi đã tự chủ trương sửa lại!" Cảnh Tô đưa bản thảo lên: "Đây là bản thiết kế sau khi tôi sửa lại!" "Hả?" Ánh mắt của Dung Thiểu Tước híp lại không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng mà người biết anh ta thì đều biết tay của anh ta chính là toàn bộ cảm xúc của anh ta. Trong nháy mắt nhìn thấy bản thảo, ngón tay của Dung Thiểu Tước hơi giãn ra. Nếu như nói tác phẩm của Vương Tiêu là chế tác có một không hai, thì nét vẽ cuối cùng của Cảnh Tô có tác dụng tuyệt đối trong việc vẽ rồng điểm mắt. Ánh mắt của anh ta lần đầu tiên mở to, tràn đầy thưởng thức. "Tổng giám đốc?" "Cảnh Tô, tôi quyết định, giao đề án này cho em phụ trách!" "Cái gì?" Cảnh Tô kinh ngạc nhìn Dung Thiểu Tước, đề án này không nhỏ, cô chỉ là một người mới, có thể có được cơ hội lần này thật sự là hiếm thấy! "Cứ như vậy đi, em mau đi ra ngoài làm việc, đợi lát nữa tổng giám Vương sẽ tới tìm em!" Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô rời đi, lập tức gọi Vương Tiêu mơ mơ màng màng vào phòng làm việc. "Tổng giám đốc Dung của tôi ơi, mới sáng sớm đã giày vò tôi làm gì?" Vương Tiêu liên tục ngáp ngủ, Dung Thiểu Tước yên tĩnh nhìn anh ta. "A Tiêu, đề án này của cậu để cho Cảnh Tô phụ trách nhé?" Vương Tiêu ngẩn người, giống hệt như là nhìn thấy quái vật, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. "Thiểu Tước, cậu đang nói đùa sao?" Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Dung Thiểu Tước, anh bỗng thấy thất vọng. "Cho tôi một lý do!" Vương Tiêu biết mình có kiên trì cũng không thể giành được thắng lợi, nhưng mà anh cũng muốn biết nguyên nhân là gì? Thiết kế ở tổ thiết kế lâu như vậy, đề án do chính mình theo lâu như vậy nói buông liền buông, anh đương nhiên là không cam tâm. "Tự cậu nhìn đi!" Anh ta đưa bản thảo đã được Cảnh Tô sửa lại ra. "Này, này, Thiểu Tước, đây là cao nhân phương nào? Tôi vẫn luôn cảm thấy trong bản thiết kế thiếu hụt linh hồn, giờ phút rốt cuộc cũng thể hiện được hoàn mỹ như vậy! Người này là ai?" Vương Tiêu kích động, anh có một loại cảm giác giống như uống rượu gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít vậy. "Cậu tự đoán đi?" "Tôi không đoán được, mau nói đi!" Mặc dù ánh mắt Vương Tiêu chợt lóe, nhưng mà anh vẫn muốn nghe được đáp án từ trong miệng của Thiểu Tước. "Kỳ thật không phải A Tiêu đã biết người kia là ai rồi sao? Tôi cần gì phải nói lại đáp án?" Thật hiếm khi thấy được dáng vẻ quẫn bách của Vương đại tài tử. "Nếu như người kia là Cảnh Tô, thì tôi đồng ý thay đổi người phụ trách, nhưng mà tôi muốn cùng phụ trách đề án này với cô ấy! Đề án này vẫn là do chính tôi theo dõi, tôi có thể trợ giúp cho cô ấy!" "Được, cứ quyết định như vậy đi!" "Cậu đi hạ lệnh với những người ở bên kia đi!" Trên dưới công ty đều bị khiếp sợ bởi cái quyết định này, ngay cả Cảnh Tô cũng thụ sủng nhược kinh. Tất cả mọi người đều nói là tài hoa của cô đã được thừa nhận, còn Cảnh Tôi chỉ hơi cau mày. Kết quả như vậy không phải là điều cô muốn, đây không phải là tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió sao? "Tổng giám đốc, tôi không thích hợp làm người phụ trách!" Sắc mặt của cô rất bình tĩnh, không nóng không vội, chuyện này chính cô trước hết phải kiên định. "Tôi chỉ là không muốn uất ức tài hoa của em thôi!" Anh ta thực sự muốn để cho cô làm việc mà mình muốn làm, anh ta tính toán cô khắp nơi, lần này coi như là thật lòng, người phụ nữ này cũng quá không biết thức thời rồi. "Cảnh Tô, cô nhận chức người phụ trách này chứ? Tôi thay phòng thiết kế năn nỉ cô đó!" Chẳng biết từ lúc nào Vương Tiêu đã đi vào. "Tổng giám Vương, Cảnh Tô không thể đảm nhiệm. Hơn nữa trong nhà Cảnh Tô có bệnh nhân, không thể ở lại công ty cùng phấn đấu với mọi người được!" Quả thật, nếu như cô nhận đề án này, thì sẽ phải thức đêm làm thêm giờ, như vậy tới buổi tối ai sẽ bôi thuốc cho Tư Mộ Thần? "Cảnh Tô, chỉ cần cô đồng ý, chỉ cần cô nói rõ phần cô sẽ phụ trách, những cái khác đều giao cho tôi!" Vương Tiêu tha thiết nhìn cô. "Thư ký Cảnh, chỉ cần cô đồng ý, tiền lương sẽ tăng gấp ba!" Lời của anh ta thành công khiến cho Cảnh Tô lùi bước, trong mắt của cô hơi do dự, cắn răng một cái, cô quyết định không uất ức bản thân. Tại sao ư? Mở miệng, nhấc tay một chút mà có thể lấy được tiền lương trên ba vạn, cô không muốn cho nó chạy đi, rèn luyện năng lực đề ra quyết sách cũng là chuyện tốt. "Tôi đồng ý làm người phụ trách, nhưng mà tôi chỉ phụ trách ra các quyết sách và bản thiết kế, còn việc thi hành gì gì đó, tôi đều mặc kệ!" Vung tay chỉ huy có thể làm rất sảng khoái ? "Cảnh Tô, chỉ cần cô đồng ý là tốt rồi!" Bây giờ Vương Tiêu chỉ hận là không thể độc chiếm Cảnh Tô thời thời khắc khắc ở chung, đây chính là cái gọi là sự điên cuồng của nhà nghệ thuật. Ở trong định nghĩa của Vương Tiêu, anh chính là một trong những nhà nghệ thuật. "Cảnh Tô, Cảnh Tô…" Vương Tiêu đi theo phía sau Cảnh Tô, một mực gọi Cảnh Tô, đáng tiếc là từ sau khi Cảnh Tô nhận đề án, thái độ đối của cô với anh càng thêm lạnh nhạt. "Thư ký Cảnh, đây là kế hoạch chúng tôi mới làm xong, mời xem qua!" Cảnh Tô tùy tiện xem qua, nhưng mà có điều những kế hoạch này người khác cũng đã dùng qua rồi, sau đó lại lấy ra chỉnh sửa. "Làm lại, lúc các người làm kế hoạch, chẳng lẽ cũng chỉ biết tham khảo, chứ không biết đưa ra kế hoạch mới sao?" Cảnh Tô thể hiện khí phách nữ vương rõ mười phần. Vương Tiêu sững sờ nhìn cô, cô ấy còn có một dáng vẻ khác như vậy sao? "Thư ký Cảnh, chúng tôi vẫn luôn làm như vậy, nếu như thư ký Cảnh không hài lòng đại khái có thể tự mình đi làm lại." Người được cử đến khinh thường nhìn Cảnh Tô, bất quá không phải cô ta cũng chỉ là nhờ bò lên giường của tổng giám đốc, nên mới có thể phụ trách đề án này sao? Cô cảm thấy không đáng giá thay cho tổng giám Vương của bọn họ. "Thật sao? Tổng giám Vương, nếu như tôi tới phụ trách đề án này, tôi có toàn quyền xử lý chuyện này hay không?" "Được, Cảnh Tô, cô tự xem rồi xử lý là được!" Vương Tiêu thấy người phụ nữ không biết điều ở trước mặt thật là chướng mắt. Bây giờ ở trong mắt anh, Cảnh Tô nói gì cũng có lý. Thật ra thì anh cũng có lòng riêng, bộ phận sáng tạo và phòng thiết kế đã nên sớm khai trừ người rồi, nhưng mà vì ngại mặt mũi, anh không thể làm. "Vậy thì tốt! Cô tới bộ phận nhân sự lãnh tiền rồi đi đi!" Cảnh Tô không hề lưu tình nhìn người phụ nữ này, hạ lệnh thay đổi nhân sự, ai nói là không thể? Người phụ trách đề án? Tổng giám đốc của bọn họ nói cô đuổi người làm rất tốt! "Cái gì? Tổng giám, anh cũng đồng ý sao?" Người phụ nữ kia giống như là không thể tin được nhìn Vương Tiêu. Cho đến khi Vương Tiêu nặng nề gật đầu, thì sắc mặt cô ta xám như tro tàn. "Hài lòng không?" Cảnh Tô cười khẽ, nhìn sắc mặt lúng túng của Vương Tiêu. "Khụ khụ, tôi không hiểu ý của Cảnh Tô!" Anh ho khan mấy tiếng muốn che giấu sự bối rối của mình. "Chẳng lẽ không phải là tổng giám Vương Tiêu đây muốn mượn tôi tới thay anh khai đao sao?" Cô cũng không tin một nhân viên cấp dưới nhỏ bé làm xong bản kế hoạch lại không đưa cho một tổng giám như anh ta xem qua, bản kế hoạch này rõ ràng cho thấy vẫn còn tồn tại sơ suất. "Cảnh Tô, cô không thể giả bộ hồ đồ một chút sao?" Vương Tiêu tán thưởng sự thông minh của Cảnh Tô, giống như ở trước mặt người phụ nữ này mình có thể sống tương đối thản nhiên. "Anh cũng đã nói như thế rồi, vậy tôi sẽ giúp anh tới cùng!" Cảnh Tô dừng lại một chút, nhìn vào ánh mắt của anh thành khẩn nói: "Vương Tiêu, tôi thích người thành thật, chỉ cần lừa gạt tôi một lần, thì tôi sẽ vứt bỏ người đó lại phía sau!" Cảnh Tô đi xa, để lại Vương Tiêu đứng nguyên tại chỗ với sắc mặt phức tạp. Cảnh Tô, lòng của cô đã phải chịu bao nhiêu tổn thương? Mà khiến cho cô ngay cả một lần bị lừa gạt cũng không thể chịu được? Cô thật sự vô tâm sao? Dung Thiểu Tước, cậu không xứng theo đuổi Cảnh Tô. "Thiểu Tước, không thể buông tha cho Cảnh Tô sao?" Trong phòng làm việc, anh hướng về phía bóng lưng của Dung Thiểu Tước nói hết những lời này, giọng điệu rất gấp, dường như còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh. "Aiz, A Tiêu, cậu động lòng rồi phải không? Một khi kế hoạch đã khởi động, còn dừng lại được sao?" Anh ta nhìn về phía cửa sổ, vừa giống như đang nói chuyện với người trong phòng, vừa giống như đang tự hỏi mình. "Thiểu Tước, cậu không hối hận là được rồi, cậu muốn làm gì với cô ấy tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ hy vọng cô ấy không bị tổn thương!" Vương Tiêu tức giận đi ra khỏi phòng làm việc. "A Tiêu, rốt cuộc thì cậu cũng lún sâu vào!" Dần dần, anh ta cũng không phát hiện Cảnh Tô đã đi tới bên cạnh anh ta. "Tổng giám đốc!" Cảnh Tô nhẹ giọng gọi. "Tại sao vào mà không gõ cửa?" "Tôi đã gõ cửa rồi, là anh không nghe thấy thôi, tổng giám Vương bảo tôi trực tiếp đi vào!" Cảnh Tô cầm bản tài liệu chuyên môn đã được xử lý tốt trong tay giao cho anh ta. Dung Thiểu Tước liếc nhìn từng tờ một, qua mỗi một tờ, độ hài lòng trên sắc mặt của anh ta càng ngày càng cao. "Cảnh Tô, nếu như cô không phải là Cảnh Tô thì tốt biết bao." Giọng điệu của anh ta tràn đầy bất đắc dĩ.