Cảnh Linh đắc ý rời đi, sau khi trở lại công ty, cô ta lập tức bắt đầu nghiên cứu định giá cao nhất và định giá thấp nhất của Thịnh Thế, có phần tài liệu này, cô ta có thể hùng hồn lên tiếng với Tử Dương. Cô ta mang theo số liệu mới nhất đến công ty của Hàn Tử Dương. “Tiểu thư, xin hỏi cô tới tìm ai?”. “Tôi đến tìm thiếu đổng của các cô”. (*Thiếu đổng: Là thiếu gia làm giám đốc, nghĩa gần như vậy) “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?”. “Tôi? Cô nói tôi sao? Tôi mà cần phải hẹn trước sao?”. “Giám đốc đã phân phó, cho dù là người nào đều cần phải hẹn trước”. “Cô cút ngay cho tôi, tôi là vị hôn thê của Hàn Tử Dương, cần cái gì mà hẹn trước! Tôi cho cô biết, ngày mai cô đừng có làm ở chỗ này nữa!”. “Có chuyện gì?”. Hàn Tử Dương xuống đúng lúc, anh ta đang định đi ăn đồ ăn Trung Quốc, anh không vui nhìn một màn trước mắt. Nhưng sau khi Cảnh Linh thấy Hàn Tử Dương, gương mặt cô ta âm u, bởi vì bên người Hàn Tử Dương có một mỹ nữ. “Cô ta là ai?”. Ánh mắt Cảnh Linh ác độc, nếu như ánh mắt có thể giết người thì cô bé xinh đẹp kia đã chết cả ngàn lần. “Trác Lâm, chào chị Cảnh Linh của em đi!”. “Cái gì mà chị Cảnh Linh? Hàn Tử Dương, em là vị hôn thê của anh, cô ấy dù sao cũng phải gọi em một tiếng chị dâu chứ?”. “Ha ha, em chào chị dâu!”. Đáng tiếc Cảnh Linh cũng không biết ơn, dùng tay kéo cánh tay của Hàn Tử Dương. “Em, nhiều người nhìn như vậy, em đúng là không có chừng mực!”. Hàn Tử Dương nhìn gương mặt trang điểm dày đặc, vẻ mặt không vui, không hiểu sao anh ta lại nhớ tới Cảnh Tô, cô gái đó chưa bao giờ trang điểm. “Tử Dương, người ta chỉ nóng lòng chứ sao ~ chúng ta tìm một nơi ăn cơm, em có chuyện muốn nói với anh, anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”. Cô ta đem ngực mình dán vào cánh tay Hàn Tử Dương, ra sức làm nũng. “A, là cái gì?”. Hàn Tử Dương hơi rút tay mình, vẻ mặt ứng phó. “Đất xây dựng!”. Nhưng người phụ nữ đang đắm chìm trong thế giới tốt đẹp không phát hiện ra điều đó. “Được rồi, chúng ta đi, Trác Lâm cũng đi thôi!”. “Vâng, anh!”. Bất kể Cảnh Linh phản đối, Hàn Tử Dương vẫn đưa Trác Lâm theo. Cảnh Tô đang sửa sang lại văn kiện của mình, sắc trời còn sớm, cô đang không biết có nên mua ít đồ về nhà, không ngờ Tư Mộ Thần lại chủ động gọi điện thoại cho cô. “Bé con, em tan sở chưa?”. “Ừm, sắp rồi, em đang sửa lại tài liệu!”. Cảnh Tô cầm chén cà phê lên, định làm nhuận môi. “Bé con, chúng ta hẹn hò đi!”. Cảnh Tô uống không được suôn sẻ, bị sặc cà phê, nước mắt chảy ròng ròng. “Phù phù, Tư Mộ Thần, anh, anh nói cái gì? Hẹn hò?”. “Đúng vậy, địa điểm anh cũng đã chọn rồi!”. Tư Mộ Thần không tin, cô bé này còn không bị anh bắt lại, anh còn chuẩn bị cả màu lam yêu cơ, không phải con gái đều thích hoa sao? “Lục Phạm đâu?”. “Cậu ấy đến nhà Đường Tuấn”. “Vậy cũng được, chúng ta đi ăn ngoài đi!”. Thật ra Cảnh Tô muốn nói ăn bữa cơm coi như cảm ơn Tư Mộ Thần, sau ngày mai, cô có thể đi trả tiền rồi. “Bé con, anh đang ở cửa Thịnh Thế, mau xuống đây!”. Cảnh Tô ghé vào cửa nhìn xuống, anh thật sự đang đứng dưới lầu chờ cô. Lúc trước, khi cô đi làm ở Cảnh Thái Lam muốn nhất một chuyện, đó là Hàn Tử Dương có thể ở dưới lầu công ty đợi cô, sau đó hai người cùng đi ăn cơm. Cô vội vàng lắc lắc đầu, cô bị dính ma chướng rồi sao? Tự dưng lại nhớ tới tên đàn ông cặn bã đó! Cô hơi vội vã, nếu như chân không bị thương thì cô đã chạy nhanh tới trước mặt Tư Mộ Thần rồi. Cô vừa dừng lại trước mặt anh, nghiêng người một cái, cô tựa vào trong ngực của người đàn ông. “Bé con, thật ra thì anh mong đợi em ôm ấp yêu thương vào buổi tối hơn!”. “Tư Mộ Thần, đã có ai nói cho anh biết, thật ra thì anh không giống một thiếu tướng, mà chính là tên du công không!”. “Không có, bản tướng vô cùng nho nhã!”. “Để anh lái xe, vết thương ở chân em còn chưa khỏe!”. Đạp chân ga, bọn họ nhanh chóng đến nhà hàng “Ti Lạc Hoa”, nhưng vừa xuống xe Cảnh Tô đã gặp hai người cô không muốn gặp lại, không, chính xác là ba người. “Cảnh Tô”. Hàn Tử Dương nhìn Cảnh Tô, anh ta đi về phía trước, tiếc là bên cạnh người có hai tôn thần bám anh ta rất chặt. “Bé con, có đổi nơi khác không?”. Tư Mộ Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu tình, trong đôi mắt đều là đau lòng. “Mộ Thần, chúng ta không đổi, cứ ăn ở chỗ này đi!”. Cô chủ động kéo tay lấy lòng Tư Mộ Thần, giọng nói mềm mại, mang theo sự khẩn cầu, khiến đàn ông đều không thể từ chối được. “Được, chỉ cần bé con không để ý là tốt rồi!”. Anh vuốt vuốt chóp mũi Cảnh Tô, trong sự kinh ngạc của Cảnh Tô, đưa cô đi vào. “Nhìn xem, em đã nói từ sớm là Cảnh Tô có ý với thiếu tướng Tư, hai người còn thân mật đi ăn cơm như vậy, em xem, nhất định là Cảnh Tô có mánh khóe gì người ta không biết!”. Từ ngữ độc ác lại thêm vẻ mặt vặn vẹo, đúng là “Dì Tuyết” sống lại! “Em đừng có nói bậy cho anh, Cảnh Tô không phải là người như vậy!”. Anh ta bỏ rơi Cảnh Linh, mang theo Trác Lâm đi vào phòng ăn. Cảnh Linh quên mất, người đàn ông càng không có được thì càng muốn lấy được. Trong lời nói của Hàn Tử Dương lại khơi lên khát vọng với Cảnh Tô. Cảnh Linh giậm chân một cái, cô ta rất muốn quay đầu đi, chờ Hàn Tử Dương tới dụ dỗ mình nhưng nhìn đồ trên tay, cô ta không thể đợi nên đành mặt dày đi theo. Ở trong hai phòng ăn khác nhau, một là bực tức kỳ lạ, hai người phụ nữ một người đàn ông trình diễn cảnh “Tranh thủ tình cảm”! Một căn phòng một nam một nữ, nam nhiệt tình, nữ lạnh nhạt. “Bé con, thức ăn không hợp khẩu vị sao?”. “Mộ Thần, chỉ là tôi không ăn cà rốt!”. Trong đĩa tôm có cả cà rốt, nhưng mà Cảnh Tô lại cực kỳ thích ăn tôm, biết được điểm này cho nên Tư Mộ Thần mới đến “Ti Lạc Hoa”. Không đợi Cảnh Tô, cái đĩa của cô không cánh mà bay, gần như là không tưởng, Tư Mộ Thần lấy tốc độ nhanh nhất nhét toàn bộ cà rốt vào trong miệng anh. Còn lại trên đĩa là từng viên tôm đẹp mắt. “Bé con, em ăn trước đi, anh đi phòng rửa tay một chuyến!”. Cũng đến phòng rửa tay còn có Hàn Tử Dương, Hàn Tử Dương nhìn bộ tây trang bẩn của mình thì cực kỳ ảo não. Ăn cơm với hai người phụ nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn đó, nhưng mà Cảnh Tô sẽ không như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta lại thấy Tư Mộ Thần đang nôn trong phòng rửa tay, thì ra là Tư Mộ Thần rất mẫn cảm với cà rốt. “Có khỏe không?”. Hàn Tử Dương nhìn Tư Mộ Thần, giọng nói không tốt hỏi. “Ừ!”. Tư Mộ Thần lúc này khác hẳn với lúc ở với Cảnh Tô, cả người anh lạnh như băng, nhất là khi đối với kẻ địch. (Tác giả vô lương: Tình địch có được coi là kẻ địch không? Tư Mộ Thần: Vô vị, vợ cũng mất, kẻ địch cái gì! Lăn đi Syria đi!) “Anh là một người thô kệch, không xứng ở một chỗ với Cảnh Tô, Cảnh Tô là của tôi!”. Hàn Tử Dương vừa thấy anh ta (Tư Mộ Thần) sẽ tức giận, anh nhớ đến Cảnh Tô, bây giờ anh điên cuồng muốn có Cảnh Tô. “Cô ấy chưa bao giờ thuộc về anh, trước đó không, tương lai lại càng không! Cô ấy sẽ chỉ là vợ của Tư Mộ Thần tôi, là chủ nhân của nhà họ Tư!”. Tư Mộ Thần nhìn Hàn Tử Dương, chỉ so khí thế, anh ta đã bị Tư Mộ Thần đánh bại. “Tư Mộ Thần, anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy!”. Hàn Tử Dương từng bước ép sát. “Mỗi đêm ngủ trên cùng một giường có tính không?”. Anh lạnh lùng nhếch miệng. “Anh!!”. Hàn Tử Dương định đánh Tư Mộ Thần trong lúc anh đang suy yếu, nhưng khả năng quân nhân làm sao có thể bị khiêu khích? Tư Mộ Thần đỡ được quả đấm của anh ta, quăng anh ta ra, Hàn Tử Dương ngã nhào trên đất. “Mộ Thần, anh làm sao vậy?”. Cảnh Tô lo lắng cho Tư Mộ Thần nên chạy tới, nhưng cuối cùng lại thấy Tư Mộ Thần đánh Hàn Tử Dương? Vẻ mặt cô phức tạp.