Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 16
Mở cửa, liền nhìn thấy Lục Phạm nhếch nhác xuất hiện tại trước mặt bọn họ, quần áo anh ta tả tơi, mặt anh ta dính đầy máu, xem ra là trải qua cuộc chạy trốn sinh tử.
Cảnh Tô nhìn người đàn ông này cảm thấy khá quen, nhưng lại không nhớ ra.
Tư Mộ Thần ra hiệu bằng mắt cho Đường Tuấn, Đường Tuấn đỡ người đàn ông bị thương vào thư phòng.
"Cô nhóc, đói bụng, ăn cơm trước, chúng tôi có chuyện!" Tư Mộ Thần vỗ vỗ bả vai Cảnh Tô.
"Tốt!" Cảnh Tô dĩ nhiên biết mức độ nặng nhẹ của việc này, cô không an lòng bắt đầu ăn cơm của mình, mình không nên quan tâm chuyện này phải đúng mực một chút.
Bên trong thư phòng.
"Lão đại, nhiệm vụ thất bại!"
"Bị phát hiện?"
"Dạ!"
"005, cô ấy bị bắt!"
"Chúng tôi đi vào liền bị vồ, 005 vì bảo vệ tôi mới bị bắt!"
"Xem ra là có nội gián!"
"Đường Tuấn, cậu đi chuẩn bị một chút, tôi định tự mình ra tay!"
"Không được, lão đại, anh làm vậy sẽ rất nguy hiểm! Rất dễ bứt dây động rừng!"
"Không có việc gì, có điều các cậu phải chăm sóc Cảnh Tô thật tốt, hiểu chưa? Tạm thời không thể để cho cô ấy biết chuyện này!"
"Lão đại, tôi đi với anh, giao chị dâu cho Lục Phạm!"
"Cũng tốt, Lục Phạm, không thành vấn đề chứ?"
"Dạ! Lão đại!"
Cầm áo khoác lên, Tư Mộ Thần và Đường Tuấn vội vã đi ra, Tư Mộ Thần chỉ hướng Cảnh Tô nói một câu, ‘tự chăm sóc tốt cho mình!’, Cảnh Tô thậm chí cũng không kịp nói chuyện.
Trong lao tối tăm, người phụ nữ bị giày vò thương tích khắp người.
"Nói, rốt cuộc là ai phái cô tới?"
"Mày mơ đi!"
Người đàn ông ngược lại có chút bội phục khí phách của cô gái này, đến lúc này còn không chịu mở miệng.
"Dù cô bướng bỉnh thế nào, phụ nữ vẫn luôn để ý thân thể của mình chứ nhi?"
"Mày có bản lãnh thì tới đây, nhăn nhăn nhó nhó như một mụ đàn bà thì tính là gì!"
"Cô, cô đừng quá bướng bỉnh! Rất nhanh thôi, cô sẽ biết khổ! Vào đi!"
Nhìn từng người đàn ông vạm vỡ, trong ánh mắt của cô gái thoáng qua một tia sợ, nhưng rất nhanh, cô liền bình thường trở lại, mặc dù chưa từng trải qua, nhưng lúc huấn luyện, cô vẫn biết có kết quả này.
Người đàn
ông nhìn người phụ nữ lạnh nhạt ngược lại có chút hứng thú, anh ta muốn nhìn xem người phụ nữ này cuối cùng sẽ như thế nào?
Nhưng khiến anh ta thất vọng, cho đến khi những người đàn ông như lang như hổ lột hết quần áo của cô chỉ còn lại một mảnh che đậy cuối cùng, cô vẫn là biểu cảm kia, anh ta quên mất, cô là đặc công.
"Tất cả cút xuống! Toàn bộ đều đi ra ngoài cho tôi!" Người đàn ông ảo não, anh ta nhìn người đàn ông khác cởi quần áo của cô ra thì trong lòng phiền não không nói được.
"Đừng hy vọng tôi sẽ bỏ qua cho cô!" Người phụ nữ đã bị dày vò không có động tác nữa, anh ta xé nát mảnh vải cuối cùng.
"Cô đã không sợ, vậy hãy để cho tôi tự mình đến dạy dỗ cô, cô không chịu nói? Không sao, tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi cũng thiếu một bạn trên giường, cô em, tôi tin tưởng thân thể của cô sẽ yêu tôi đấy!"
Ở dưới kỹ thuật cao siêu của người đàn ông, người phụ nữ ở dưới người anh ta sẽ dịu dàng như nước.
"Như thế nào?"
"Nếu không trốn được thì hưởng thụ, không có như thế nào? Đàn ông đều giống nhau cả thôi!"
"Cô đã thử qua?"
"A!" Người đàn ông động thân, cô ứng phó không kịp, đáng chết, ai nói làm chuyện này là chuyện vui sướng nhất .
"Nơi này? Thật tươi! Còn mạnh miệng!"
"Phi, đàn ông cặn bã, anh có bản lãnh đổi chiêu khác!"
"Ha ha, tôi lại thích cái chiêu này, nhất định khiến cô cầu xin tha thứ liên tục!"
"Đừng mơ tưởng!"
"Gọi đi, không phải cô nói muốn hưởng thụ sao?"
"Không cần thiết!"
"Người phụ nữ này, xem ra là tôi không đủ ra sức!"
Trong phòng giam có các loại tiếng vang vọng lại, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thỏa mãn của người đàn ông, còn có tiếng rút khí cùng tiếng thở dốc của người phụ nữ.
Trong phòng giam cảnh xuân của hai người kích thích nhìn trộm.
"Lão đại, không nên manh động!" Đường Tuấn giữ Tư Mộ Thần đang muốn hành động, rất nhanh Tư Mộ Thần liền tỉnh táo lại, không thể hành động theo cảm tính, anh nhìn 005, trong lòng chỉ có thể khẩn cầu cô ấy uất ức đoạn thời gian nữa.
"Lão đại, chúng ta đi về trước đi! Xem ra tạm thời 005 không có nguy hiểm gì!"
"Ừm!"
Dọc theo đường đi trầm mặc không thôi, Tư Mộ Thần tự trách, trong đầu anh chợt nghĩ đến Cảnh Tô, nếu lúc ấy mình không có ra tay, khi đó không có cứu cô, bây giờ có phải cô cũng có kết quả giống như 005 hay không?
"Lão đại, không cần nghĩ nữa, chị dâu đang ở nhà chờ!"
"Ừ, Đường Tuấn, triệu tập đặc công, ngày mai bắt đầu sắp xếp giải cứu 005, không thể mất đi 005!"
"Dạ, Thiếu tướng!" Lúc này bọn họ là cấp trên cấp dưới.
"Mặt khác, thời điểm thu lưới, phải bắt được kẻ nội gián kia!"
"Không được, lão đại, làm sao anh có thể lấy mình làm mồi?"
"Được rồi, Đường Tuấn, đi theo tôi lâu như vậy, cũng không phải là không biết tính khí của tôi! Cứ quyết định như vậy đi!"
Tư Mộ Thần về đến nhà, cây kim trên tường chỉ 11 giờ, thấy Cảnh Tô đang nằm ở trên ghế sa lon, xem ra là ngủ thiếp đi.
Anh đi lên phía trước nhẹ nhàng kêu Cảnh Tô, "Cô nhóc, cô nhóc, tỉnh ~"
"Cô nhóc, đứng lên trở về phòng ngủ!"
Cảnh Tô mơ hồ nhìn Tư Mộ Thần, "Phòng của tôi cho cậu ta ngủ!"
"Cậu ta? Lục Phạm? Sao cô không để cho cậu ta ngủ phòng tôi?"
"Cậu ta không dám!"
Tư Mộ Thần nghe xong thì gương mặt đầy vạch đen, anh đáng sợ như thế sao?
Nếu để cho Lục Phạm biết cái ý nghĩ này sợ rằng hỏng mất, trời mới biết, một chiêu lợi hại nhất của Tư Mộ Thần chính là đưa bọn họ đi đày ở trời nam đất bắc.
"Tốt lắm, đi phòng tôi ngủ đi!"
"Vậy còn anh?"
"Không phải lo lắng cho tôi!"
Cô gái đang ngủ đến thèm cũng không có khách khí, lục lọi vào cửa phòng ngã xuống giường liền bắt đầu ngủ.
Cho đến, ổ chăn, một bàn tay khổng lồ nhốt mình, cô giật mình.
Mở mắt, Tư Mộ Thần đang nhắm mắt lại.
"Cô nhóc, tôi mệt mỏi, ngủ đi!" Trong khẩu khí thật sự mệt mỏi.
Cảnh Tô ở trong ngực anh không nhúc nhích, mơ mơ màng màng, không biết bao lâu, cô ngủ thiếp đi.
Buổi sáng khi tỉnh lại, trên giường đã sớm trống không, Cảnh Tô thở phào một cái, nhưng trong lòng giống như có cảm giác mất mác.
Uống sữa tươi, cô mở điện thoại di động lên, đọc tin nhắn.
Tư Mộ Thần bảo cô chăm sóc người bị thương kia thật tốt, cô nhíu mày, đúng là, nhưng có người nói cho anh biết, tài nấu nướng của cô không tốt hay không.
Số xa lạ? Cảnh Tô mở tin nhắn, cảm giác hưng phấn không lời nào có thể miêu tả được.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
194 chương
150 chương
18 chương
62 chương
19 chương