.........
" Hai người đang làm gì vậy!"
Thấy Lạc Thành bị Hạ Vũ đánh té xuống đất, cô vội vã chạy lại bên anh rồi giúp anh đứng lên. Toàn thể cảnh tượng này đều được Hạ Vũ thu vào trong mắt khiến lửa ghen ngày càng lớn.
" Em ra đây làm gì?"
" Em ra đây đi dạo tiện thể nhìn thấy cảnh này!" Cô với giọng điệu như đang tức giận lên tiếng.
" Em vào nhà cho anh!!"
" Em không vào! Tại sao anh lại đánh Lạc Thành!?"
" Anh nói em vào nhà cho anh!" Hắn thật sự tức giận. Tại sao cô lại lo lắng cho anh ta chứ mà không phải là hắn....cô còn vì tên Lạc Thành kia mà tức giận còn cãi lời hắn.
" Lạc Thành anh không sao chứ? Tôi thật sự xin lỗi anh!"
" Như Tuệ, anh không cho em nói chuyện với anh ta!"
" Tại sao chứ? Anh không có quyền cấm em! Anh cũng không nên đánh người như vậy!"
Cô đã thành công chọc giận hắn. Giờ đây, hắn hóa thành người đàn ông lạnh lùng đến đáng sợ. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn như vậy nhưng.... chỉ là lần đầu tiên từ lúc cô tỉnh dậy thôi!! Trong lòng cô bắt đầu có cảm giác sợ hãi. Khi nhìn thấy biểu hiện của hắn, cô giống nhớ lại được điều gì đó.
Thấy cô không nói gì, hắn tức giận kéo tay cô vào trong nhà. Lạc Thành thấy vậy vội nắm tay cô lại.
" Hạ Vũ, anh đưa cô ấy đi đâu!"
" Không cần anh quan tâm. Anh cũng không có quyền chen vào chuyện của gia đình chúng tôi."
" Tôi không cho anh làm hại cô ấy!"
" Làm hại!? Anh yên tâm, tôi sữ không làm gì Như Tuệ! Xin anh về cho."
" Hạ Vũ..."
" Tiễn khách!"
Lạc Thành chưa nói xong thì bị hai vệ sĩ kéo ra ngoài cửa...
" Hạ Vũ, anh bỏ em ra!"
" Hạ Vũ...Hạ Vũ "
Hạ Vũ kéo cô lên lầu. Mặc dù cô hét to lên nhưng hắn vẫn không nghe. Hắn kéo cô lên phòng....
Chát.....
Cô đánh hắn...Cô như vậy mà lại đánh hắn.
" Anh làm gì vậy?"
" Em dám đánh anh? Em vì người đàn ông khác mà đánh ăn? " Nói rồi, hắn, hắn kéo cô vào trong lòng, bao phủ cô bằng một nụ hôn nòng nhiệt. Cô bất ngờ đẩy hắn ra, tuy đây không phải lần đầu tiên được hắn hôn nhưng cô vẫn bất ngờ và kéo theo đó là sự sợ hãi. Nhưng sức cô sao lại sức hắn. Sau một hồi, cô như mất hết sức lực, không chịu nổi nữa thì hắn mới đành bỏ cô ra. Cô như được tái sinh tham lam hít thở bầu không khí xung quanh mình.
" Anh bỏ em ra!"
Nói xong, Như Tuệ vội đẩy hắn ra, không biệt tại sao, cô đứng không nổi mà lảo đảo ngã xuống đất. Vì hành động của cô hắn còn chưa kịp phản ứng, định lao tới đỡ cô nhưng không được, đầu cô đập vào cạnh cái tủ nhỏ gần chiếc giường. Máu cứ chảy ra từ đầu cô.
" Như Tuệ....em tỉnh dậy đi, Như Tuệ!!"
Hắn ôm cô vào lòng rồi cố nói to lên, nhưng cô vẫn bất động trong lòng hắn. Cái cảm giác lo sợ mất cô lại kéo về khiến Hạ Vũ vô cùng hoảng sợ. Bế cô lên, hắn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện tư của Lâm gia mà không khỏi tự trách bản thân mình, hắn đã từng hứa sẽ không làm cô phải gặp chuyện gì nữa nhưng giờ, hắn đang làm gì đây chứ....
--------------------------
22h27 phút😸😸😸😸💓💓💓
<img alt=" 22h27 phút" src="https://em.wattpad.com/5dff1a8538ad1a1d2948350478627a9ce6f46a93/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f575f4153417452764e7673666c773d3d2d3539313830393339332e313533396537663465373635623962303733373934353933393837372e6a7067?s=fit&w=720&h=720" data-pagespeed-url-hash=4247372876 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
117 chương
54 chương
113 chương
13 chương