Beta: Stuki°° Trì Hoan dùng khăn che lại nửa gương mặt, cô không đeo kính râm mà chọn một chiếc kính đen không tròng, tóc xoã bên vai. Quản lí nhanh chóng xuất hiện. Lăn lộn ở giới hàng hiệu này chỉ cần có chút kinh nghiệm thì đều biết nhìn người, huống chi nhìn cô gái kia từ đầu tới chân một thân quần áo đều là đồ hiệu, khí chất càng là không tầm thường. Từ trong miệng người khác hiểu đại khái sự việc, người đàn ông chừng 40 tuổi trên mặt mang theo tươi cười nhã nhặn: “Thưa hai vị, thật ngại quá, cô Tôn là nhân viên mới nên vẫn chưa hiểu chuyện, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi tiểu thư cùng tiên sinh, sau này nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc nhân viên này, hai vị cần gì chúng tôi lập tức gói kĩ”. Dứt lời ngay ở trước mặt mọi người khiển trách nhân viên họ Tôn kia. Trì Hoan thả đôi tay được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận lên mặt kính, hời hợt nói: “Được rồi, để cô ấy gói đồ tôi vừa dặn lại coi như xong”. Tôn Nhu nhìn điệu bộ này của Trì Hoan lại càng tức đến hộc máu. Đã bị mắng rồi còn coi như xong gì chứ! Quản lí thấy Trì Hoan chịu dàn xếp ổn thoả, đang thở phào nhẹ nhõm, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Tôn Nhu hung hăng trợn mắt nhìn đối phương như muốn phun ra lửa. Quản lí hoảng hồn vội giận dữ quát lớn: “Còn không đi! Cô còn cần công việc này nữa không hả?” Tôn Nhu mới chỉ là sinh viên năm tư, chưa tốt nghiệp, da mặt mỏng lại sĩ diện đương nhiên không nhịn được cũng cả giận nói: “Không làm thì không làm!”. Cuối cùng lại nhìn sang Trì Hoan đột nhiên đưa tay kéo khăn che mặt của cô cười nhạo nói: “Có thể làm cho đàn ông buông tha cho vị hôn thê thanh mai trúc mã gần chục năm, hẳn mặt mũi cũng đẹp đẽ mà không dám cho người ta nhìn hay sao? Che che đậy đậy làm cái gì?” Trì Hoan không có phòng bị kinh ngạc đến ngây người. Hai ngày nay dù không lên mạng nhưng cô tự biết mình đang ở trên đầu sóng gió, nếu hiện giờ lại xảy ra chuyện… Nhưng mà Tôn Nhu còn chưa có kịp động tay lên khăn quàng thì cổ tay đã nhanh chóng bị giữ chặt lại. Mặc Thời Khiêm chế trụ bàn tay cô ta đồng thời đem Trì Hoan ôm vào ngực. Mặt mày lạnh lẽo khí thế trở nên âm trầm nói: ” Tôn tiểu thư, coi như Mãn Nguyệt quyết định quay lại với tôi mà từ bỏ Đường Việt Trạch thì anh ta cũng coi thường qua lại với cô, cô cần gì uổng công làm tiểu nhân còn mất việc”. Ánh mắt Tôn Nhu bỗng trợn to, cánh môi run rẩy: “Anh nói cái gì?”. Mặc Thời Khiêm nói xong đã không thèm để ý tới cô ta nữa mà nâng mắt nhìn sang quản lí, mặt không biểu cảm nhìn 19 thỏi son đọc tên ra hết rồi nói: “Nếu nhân viên không có quy củ như vậy người quản lí như ông hãy tự tay gói đồ đi!”. Quản lí kia nhất thời không phản ứng kịp, vô cùng lúng túng nói: “Dạ được, nhưng ngài có thể nói lại lần nữa được không?”. Mặc Thời Khiêm nhăn chặt mày vô cùng không vui nhưng cũng không tỏ thái độ gì chỉ lặp lại lần nữa. Trì Hoan trợn mắt há mồm: “Là màu em muốn à?”. Vừa rồi cô muốn màu nào, ngoại trừ vài thỏi son mà cô đặc biệt yêu thích còn lại chính cô cũng không nhớ là cái nào với cái nào đâu. Hơn nữa… khi cô mải mê chọn son hắn thực sự theo bên cạnh chú ý cô như vậy sao? Mặc Thời Khiêm hạ mắt nhìn cô: “Không phải sao?”. Cô vẫn kinh ngạc muốn rớt cằm lắc đầu đáp: “Không có, trí nhớ anh tốt quá.” Lại nhớ một buổi sáng nào đó cô dặn lung tung các loại điểm tâm mà mình muốn ăn… bởi vì chính mình cũng không nhớ nên không để ý hắn có mua đúng như thế hay không. Bây giờ nghĩ lại hình như đều đúng hết rồi. Trời ơi cái người này không phải giống như trong truyền thuyết đã gặp là sẽ không quên đấy chứ. Mặc Thời Khiêm liếc nhìn cô một cái: “Ngạc nhiên?” Trì Hoan bĩu môi, cô mới không hiếm lạ, chỉ là khó hiểu IQ hắn cao như vậy không làm gì lại đi làm vệ sĩ cho cô. Bên kia quản lý đã đem đồ cô muốn gói kĩ hai tay nâng lên: “Tiểu thư, hoan nghênh lần sau trở lại, tôi đảm bảo chuyện lần này sẽ không xảy ra nữa”. Hai người này dù là ai cũng giống đại nhân vật không dễ chọc, khí độ này sợ là người có bối cảnh hùng hậu vững chắc nên mới dễ dàn xếp, nếu là cái đám con nhà giàu mới nổi thì nào có đơn giản êm xuôi như vậy. Trì Hoan nhận lấy xong Mặc Thời Khiêm lại rút thẻ thanh toán, lúc cất thẻ mới nhàn nhạt hỏi: “Còn cần gì nữa không?”. Trì Hoan nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: “Đi mua quần áo đi”. “Ừm”. Quần áo cô mua đều đơn giản nhẹ nhàng, bởi vì hầu hết mấy bộ đồ này đều có ở tủ đồ nhà cô rồi, cô cũng không muốn mua một mẫu mấy bộ liền đâu. Trì Hoan vừa xem quần áo vừa lơ đãng hỏi: “Cô gái vừa rồi có quan hệ gì với anh à?”. “Bạn cùng phòng của Mãn Nguyệt”. “Ồ…” ngữ điệu cô giống như thuận miệng hỏi tiếp: “Anh với bạn gái cũ chia tay khi nào vậy?”. “Buổi sáng hôm đó, khi em đang tắm”. Tay đang xách đồ của cô siết chặt lại ngửa mặt nhìn anh: “Em là tiểu tam thật sao?”. “Không phải”. “Nếu như buổi sáng hôm đó em kiện anh cho anh đi tù chứ không phải giữ anh lại ở chung vậy …”. “Dù thế nào đi nữa anh cũng đã cùng cô ấy chia tay rồi ”. Yên lặng chốc lát Trì Hoan lại hỏi: “Nếu đêm đó…”. Đôi mắt Mặc Thời Khiêm thâm sâu chăm chú nhìn cô nói nhỏ: “Không có nếu như, chuyện đêm đó không phải lỗi của em, anh chia tay với Mãn Nguyệt là vì cô ấy không yêu anh, anh cũng vậy, có lẽ cứ ở chung thì cũng vẫn qua ngày nhưng quan hệ của bọn anh sẽ không chịu nổi biến số, không ai có lỗi trong chuyện này hết”. Trì Hoan nhìn gương mặt anh tuấn kia lại hỏi: “Như thế không phải anh sẽ cảm thấy có lỗi với cô ấy sao?”. Hắn trả lời không chút do dự: ” Không có” “…” Trì Hoan mua sắm không có điểm dừng, vốn chỉ định mua hai ba bộ dùng tạm thời nhưng lại nhịn không nổi, Mặc Thời Khiêm một bên càng không lên tiếng thúc giục tuỳ ý cô mua. Loại chuyện lặt vặt này khi hắn còn làm vệ sĩ cho cô cũng quen rồi. Đi đến giữa trưa vị đại tiểu thư nào đó mới cảm thấy đói bụng. Quệt môi lẩm bẩm: ” Thật là đói bụng, đi ăn cơm thôi”. “Muốn ăn gì?”. “Lầu 7 có nhà hàng hải sản, lúc trước em cùng Du Nhiên vẫn thường tới, chúng ta lên đó ăn đi”. Mặc Thời Khiêm không có ý kiến gì đáp được. Vừa xoay người sau lưng liền vang lên tiếng phụ nữ gọi: “Thời Khiêm”. Trì Hoan dừng bước quay đầu liếc mắt liền thấy được hai người đang sóng vai nhau mà đứng, mà người vừa lên tiếng không ai khác chính là Lương Mãn Nguyệt. Đối với cô gái này ấn tượng của Trì Hoan cũng không quá sâu, chỉ gặp qua một lần ở 1999, hình như cũng khá ưa nhìn, có điểm thuần khiết. “Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”.