Editor: May Trì Hoan nhỏ giọng hỏi, "Ba anh với em gái anh mọi người đặc biệt tốt, có phải mẹ anh có vẻ nghiêm túc không?" Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ không yên của cô, môi kéo câu ra vài phần ý cười, "Không có." ...... Lần đầu tiên gặp mẹ Mặc Thời Khiêm, Trì Hoan là khiếp sợ. Rất trẻ tuổi... Rất có khí chất... Cô mím môi, hỏi người đàn ông nắm tay mình, ngữ khí rất là không thể tin, "Đây là... Mẹ anh?" Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc nhìn cô một cái, đuôi lông mày nhướng lên, trực tiếp ôn hòa mở miệng, "Mẹ." Trì Hoan quay đầu một lần nữa, cười nói với người phụ nữ ở bên trong mặc sườn xám mặt mang tươi cười nhu hòa đi về phía bọn họ, "Dì, người thoạt nhìn thật sự là... Rất không hiện tuổi." Ở vòng giải trí, cô gặp qua mỹ nhân muôn hình muôn vẻ, gặp qua mỹ nhân tuổi xế chiều, cũng gặp qua cái gọi là bình thường. Nhưng trước mắt này, Trì Hoan thật sự cảm thấy đều muốn bảo dưỡng thỏa đáng hơn những phụ nữ được công nhận bảo dưỡng tốt nhất trong giới. Bà hẳn là ít nhất đã bốn mươi hơn tuổi, nhưng nhìn qua bộ dáng chính là đầu ba mươi, hơn nữa khí chất rất tốt, mặc sườn xám tinh xảo màu xanh lục, dáng người vô cùng tốt, tràn ngập hàm xúc uyển chuyển vị phụ nữ. Ở trong ấn tượng của Trì Hoan, chỉ có sinh ra ở dòng dõi thư hương đặc biệt tốt, mới tẩm bổ ra khí chất như vậy. Mộc phu nhân giống như nhịn không được bật cười, "Nào có khoa trương như vậy, " Giọng nói lại ngô nông mềm giọng, "Thời Khiêm, Hoan Hoan, bôn ba một đường, mệt mỏi đi, đúng lúc, đồ ăn đều lên bàn, chỉ chờ các con đến, mau lên bàn." Ánh mắt bà nhìn Trì Hoan mang giày ủng, nói với Mộc Khê, "Tây Tây, mẹ mua dép lê mới, đặt ở trên giá giày, con đi lấy lại đây cho chị dâu con mang."