Editor: May "Vậy sao em không để ý tới anh, hửm?" Anh vẫn hôn tinh tế nhỏ vụn lên khuôn mặt cô, không có hôn sâu, tay thậm chí cũng không có hạnh kiểm xấu, tiếng nói thấp đủ để thậm chí không giống như là khuôn mặt thong dong vĩnh viễn lạnh lùng vào ban ngày của anh, ngược lại mang theo một hai phần tính trẻ con ủy khuất như vậy. Khiến người từ trong lòng một chút mềm đến đáy lòng. "Mặc Thời Khiêm?" "Em nói." Cô ở trong bóng đêm nâng tay vuốt ve khuôn mặt của anh, "Đối với anh mà nói, cái gì là trọng yếu nhất?" "Hở?" "Mỗi người còn sống, đều sẽ có theo đuổi... Giống ba em, cả đời ông ta theo đuổi quyền lợi và phụ nữ, giống em, em muốn làm đại minh tinh, lúc tuổi trẻ có thể kiếm rất nhiều tiền, lớn tuổi, có một ngày có thể làm ảnh hậu, giống như Du Nhiên, cô ấy muốn có tiền dư, giờ rỗi, nhàn hạ, gả cho một người đàn ông cô ấy thích, trải qua ngày ngọt ngào mật mật... Tiền tài, quyền lợi, phụ nữ, tình yêu, tình thân... Hoặc là mục tiêu đời người khác, em thấy anh không qua lui tới với người thân của mình, không có chấp niệm gì với tình yêu, cũng không có quy hoạch đời người gì, bức anh hướng về phía trước, anh hẳn là cũng có thứ gì rất muốn chứ?" Còn trẻ lưu lạc, xuất ngoại đào tạo sâu, lăn lộn xã hội, nay công thành danh toại. Cô tỉ mỉ suy nghĩ lại nghĩ. Nay Mặc Thời Khiêm cái gì cũng chiếm được, hoặc là nói chỉ cần anh muốn, anh hẳn là cái gì cũng có thể có được, nhưng là cô lại cảm thấy... thật ra anh không tồn tại cái gọi là chấp niệm với những thứ này. Người đàn ông không hề hôn mặt của cô nữa, chỉ dùng ngón tay hơi có chút thô lệ  vuốt ve, thản nhiên nói, "Em nghĩ anh thật tốt quá, Trì Hoan, anh cũng không khác gì với những người đàn ông khác trên đời này, theo đuổi cũng không sai biệt lắm, quyền thế tiền tài phụ nữ, đều là thứ tốt." Cô có chút mờ mịt, "Phải không." Môi của anh in ở trên má cô, cúi đầu nặng nề cười, "Em sợ anh bởi vì quyền thế tiền đồ mà bỏ qua em sao?"