Editor: May Sau đó không ngừng thua, bị buộc uống rượu. Cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi  ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hắn có gương mặt đủ làm phụ nữ ái mộ, nhưng không giống thanh tuyển lưu loát của Mặc Thời Khiêm, lọt vào trong tầm mắt đó là âm tà nồng đậm, thực tuấn mỹ, đáng tiếc vẻ mặt suất cũng không phải là người lương thiện, kiệt ngạo mà tinh thần sa sút. Đuôi mày có vết sẹo rõ ràng, khiến cho khí chất vốn là không ôn hòa của hắn càng có vẻ hung hiểm hơn. Giữa môi hắn ngậm điếu thuốc, nuốt mây phun khói, ngồi ở cách đó không xa, như là chuyện không liên quan mình. Tiêu Ngự, nghe nói tuấn mỹ của anh có thể so với nam minh tinh trong giới, đáng tiếc trên mặt có sẹo, trắng nõn có tì vết. Thẳng đến khi bọn họ đến gần, anh mới không nhanh không chậm nâng mặt lên, tầm mắt đảo quanh trên người bọn họ, cuối cùng dừng ở trên người Trì Hoan, xuy xuy cười, "Một đoạn thời gian không gặp, anh lại có thể đến phụ nữ cũng có, ngạc nhiên." Nâng tay lên lấy điếu thuốc trên môi xuống, hắn lại híp mắt nhìn Trì Hoan, "Tôi rất tò mò, anh ta ở bên cô, cô thật sự ngủ được sao?" Trì Hoan ở trong du thuyền ấm áp có chút nóng, gỡ khăn quàng vổ trên cổ xuống, thuận tay đưa cho vệ sĩ phía sau. Cô quay đầu lại, ngũ quan xinh xắn nâng lên tươi cười xinh đẹo, ngọt thanh thuần, lại vô tội giảo hoạt, "Tò mò cái gì? Tuổi này của Tiêu thiếu là rất ngây thơ không có *** hay là bệnh liệt dương chưa từng hưởng qua phụ nữ?" Mấy người đang chơi bài đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác, nhìn về phía Trì Hoan. Ngược lại Tiêu Ngự, tựa hồ cũng không giận, điếu thuốc ở giữa những ngón tay vẫn đang cháy, trên môi hàm chứa tươi cười, hơi hơi buông tay, "Tôi vẫn nghĩ đến anh ta chỉ dùng các ca sĩ làm lá chắn, bằng không hai tên đàn ông phát dục bình thường cả ngày dính chung một chỗ, linh kiện phá hư thì sao dùng đến phụ nữ được, thiếu chút nữa đều tin tưởng tình yêu của đàn ông với đàn ông, thật sự còn muốn trung trinh hơn tình yêu của đàn ông và phụ nữ." Hai người này, không hề nghi ngờ chỉ là Phong Hành.