Editor: May "Anh từng làm côn đồ, đã thay nhà họ Bạch làm rất nhiều chuyện, bao gồm phạm tội, " Yên tĩnh lại yên tĩnh, anh ép giọng nói tới thấp thấp, ở không gian phong bế có vẻ thực chật chội, "Anh biết em vẫn xem anh là chính nhân quân tử, nhưng anh chưa bao giờ là phải." Qua khoảng một phút đồng hồ, Trì Hoan mới hơi hơi há mồm, "À." Cô giống như thực ngoài ý muốn, nhưng lại giống như một chút cũng không ngoài ý muốn. Đột nhiên nghe như thế, như là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại coi như thật ra cũng không có cảm giác. Mặc Thời Khiêm đợi trong chốc lát mới đợi được một chữ à như vậy, nhìn cô gái ngồi ở trên ghế kế bên tài xế, cô đang nhìn phía trước, trên mặt không có thần sắc khác thường, phát hiện anh nhìn qua, mới quay đầu cũng nhìn anh. Trì Hoan, "Nhìn em làm gì, lái xe nhìn phía trước." Người đàn ông lại nhìn cô một cái sâu đậm, sau đó mới nhìn về phía trước một lần nữa. Trì Hoan nhìn sườn mặt anh tuấn hoàn mỹ của anh, ánh mắt chớp chớp, "Có phải anh sợ em ghét bỏ anh không?" Hình dáng đường cong hơi hơi căng chặt, nhưng vẫn là rất thong dong, thản nhiên nói, "Không phải em yêu anh sao." Cô mím môi cười, cúi người dựa vào, cười hì hì nói, "Kia cũng không nhất định, tựa như anh nói, em vẫn cho là anh là một chính nhân quân tử, nhìn tương đối khuôn phép, lúc trước mới có thể bảo anh làm người đàn ông của tôi." Ánh mắt Mặc Thời Khiêm vẫn nhìn thẳng phía trước như cũ, mặt tuấn không đổi sắc, nâng một bàn tay lên đi sờ mặt của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Em trong trong ngoài ngoài đã bị anh ngủ vô số lần, toàn thế giới đều biết em là người phụ nữ của anh, cho dù em ghét bỏ anh, có năng lực làm gì." Trì Hoan, "..." Bàn tay người đàn ông đặt ở mi tâm của cô, "Ngồi trở lại đi, quấy rầy anh lái xe."