Editor: May Anh vẫn là không nhúc nhích, như là tường đồng vách sắt không nhúc nhích chút nào. Trì Hoan nhẫn nại tính tình, lặp lại lần nữa, "Tôi nói là anh tránh ra." Mặc Thời Khiêm nhìn khuôn mặt tinh xảo bình thản của cô, đôi mắt hơi hơi nheo lại, bất động. Tiếng nói cô gái bỗng nhiên liền cất cao, bén nhọn, "Mặc Thời Khiêm, tôi nói anh tránh ra, có phải anh nghe không hiểu tiếng người không?" "Trì Hoan, " Giọng nói của anh là dán bên tai của cô vang lên, "Không nói cô ta rốt cuộc có phải là cố ý để rơi lắc tay vào trong tay tôi không, coi như là phải, em cũng hiểu được này là lỗi của tôi sao?" Trì Hoan cảm thấy cảm xúc của cô đạt tới một loại cực hạn. Nhưng có khi đạt đến mức tận cùng, liền biến thành bình tĩnh. Ánh mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, "Là ai dạy anh hẹn tôi đi ra ngoài ăn cơm?" Anh hơi hơi nhăn mày lại. Đáp án không cần nói cũng biết. "Là ai dạy anh bao hết sảnh nhà hàng Tây?" Cô cắn môi nhìn người đàn ông vẫn tĩnh mịch trầm mặc như cũ, "Quà anh tặng tôi, là ai chọn cho anh?" Môi mỏng của người đàn ông giật giật, "Là Tống Xu, ai dạy tôi, em cũng muốn sinh khí? Tôi không biết làm thế nào để em vui vẻ, tự nhiên cần người dạy." Trì Hoan cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên lắc tay màu vàng nhạt kia, lạnh lùng cười, "Dạy anh? Dạy anh chọc tôi tức giận? Mặc Thời Khiêm, anh chỉ để tôi ăn cơm với anh, không có những thứ này, hiện tại tôi sẽ rất vui vẻ." Anh vẫn không nhìn lắc tay kia, bởi vì tầm mắt vẫn dừng ở trên mặt của cô. Lúc này theo tầm mắt của cô, mới nhìn sang bên tay.