Editor: May Trì Hoan cong đầu gối, cằm gác ở phía trên, "Nghĩ tới, nhưng luyến tiếc." "Kia cũng đúng, rất đúng." "..." "Phụ nữ chính là lòng tham như vậy, lúc bắt đầu thích, nghĩ cùng một chỗ là tốt rồi, thực cùng một chỗ, lại so đo đối phương có thích chính mình hay không, chờ anh ta thật sự thích, lại tính toán anh ta thích bao nhiêu, tham lam vô chừng mực, em xem, trước kia lúc em theo đuổi Mạc Tây Cố, cũng không nói gì anh ta không thích em, khiến em khổ sở, " Trì Hoan, "... Em chính là phụ nữ, cũng không thể không làm phụ nữ." "Em nghĩ rõ ràng, hiện tại ít nhất người ta là của em, đừng đến lúc đó em không đoạt được trái tim, còn làm đến không còn người." Trì Hoan không hờn giận, "Chị Diêu, chị nguyền rủa em sao." "Mấy ngày nay em làm việc giống như con quay, chị cũng không tin em trở về còn có khí lực lăn giường với người đàn ông của em, em không thiếu vắng vẻ người ta đi." "..." Trì Hoan nửa nghiêm mặt, "Em đi ăn bữa sáng, gặp sau." Nói xong liền cắt đứt trò chuyện, ném điện thoại di động đi rửa mặt. ......... Nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, sau khi ăn xong bữa sáng, cô liền gọi điện thoại cho Du Nhiên, hẹn cô ấy ra ngoài chơi. Du Nhiên vui vẻ đáp ứng. Vẫn là An Kha lái xe, cô ngồi ở ghế sau, lúc ở trên đường, cô vẫn là không nhịn được gọi điện thoại cho em. Lần này, tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trước, "Dậy rồi?" "Ừ."