Editor: May "Chưa từng thích phụ nữ?" "Ừ." "Các người có sinh hoạt với nhau không?" Trì Hoan, "... Chị Diêu." "Sinh hoạt với nhau phong phú không?" "..." "Em giả vờ ngây thơ với chị làm gì, chị chỉ là loại trừ một chút khả năng anh ta thích đàn ông, nếu thật sự là gay, chị vẫn là không muốn em làm đồng thê, hiện tại anh ta đang tráng niên, lẽ ra nên nhu cầu thực tràn đầy." Trì Hoan ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Anh ấy không phải gay." "À, vậy xem ra là rất xuất sắc tràn đầy, chị nói em càng ngày càng mặt như má đào, hòa ra là được tưới nhuần." Trì Hoan, "..." Chị Diêu nói, "Đối tốt với em, lại cũng đủ chuyên nhất, người có tiền đẹp trai công việc tốt, không thích em liền không thích em thôi, nếu em không cần, cho chị đi, chị muốn, ai cũng đừng đến giành với chị." Cô gục đầu xuống, cúi đầu nói, "Em rất khó chịu, " Trì Hoan một tay ôm mặt mình, thì thào nói, "Chị Diêu, anh ấy không thích em, em không có biện pháp không khó chịu." Chị Diêu thở dài, thật lâu không lên tiếng. Nay cô đã không phải tuổi vì tình tình yêu mà thích hao tổn tinh thần, nhưng ai chưa từng có tuổi trẻ, ai chưa từng yêu, không có lúc hai mươi tuổi. Em yêu anh, mà anh không yêu em. Này đủ để cấu thành khổ sở cho một người phụ nữ, dù là kiên cường hay là yếu đuối, kiêu ngạo, hay là hèn mọn. "Không muốn rời khỏi anh ta?"