Editor: May Chị Diêu ở đầu kia nghiêm túc nói, "Hoan Hoan, chị nói cho em biết, Mặc Thời Khiêm cho dù là lúc làm vệ sĩ cũng không thiếu phụ nữ thích, huống chi hiện tại anh ta là tổng tài khu châu Á của Clod-Summer, trên phố có tin đồn nói anh ta là con trai riêng của chủ tịch tập đoàn Clod-Summer, nếu không không có khả năng vừa đến liền nhảy dù vị trí tổng tài, không cần chị nói với em, em cũng có thể biết bao nhiêu phụ nữ như hổ rình mồi với anh ta, tiện nghi này là em nhặt không tốn sức, bảo bối, nghe lời của chị, nắm chặt, ha?" Trì Hoan lui trở về từ trước cửa sổ ngồi lên giường, rầu rĩ nói, "Nhưng anh ấy không thích em." Cũng không thể nói là không thích. Có lẽ anh có chút thích cô, chính là chưa tới mức yêu. Chị Diêu, "..." "Không thích em vì sao làm nhiều chuyện thay em như vậy, tiền nhiều hay nhàn hoảng? Hay là nói..." Chị Diêu thử dò hỏi, "Anh ta còn có những người phụ nữ khác?" Trì Hoan gần như là không chút nghĩ ngợi phủ nhận, "Không có." Mặc Thời Khiêm không có người phụ nữ khác, anh cũng sẽ không có, cô không khỏi chắc chắc. Chị Diêu không hiểu, "Vậy vì sao em cảm thấy anh ta không thích em?" Trì Hoan ngồi xếp bằng ở mép giường, một tay cầm di động, một bàn tay vén tóc của mình, thản nhiên nói, "Anh ấy vốn sẽ không phải vì thích em mà ở cùng em, anh ấy là vì phụ trách mới ở cùng em, bởi vì anh ấy không cẩn thận ngủ với em." "Bắt đầu không thích, không có nghĩa là sẽ không thích a, em là ngay từ đầu liền thích anh ta, hay là bị anh ta ngủ liền thích anh ta?" Trì Hoan, "..." Cô dùng ngón tay chải vuốt tóc dài của mình, im lặng nói, "Chị không hiểu anh ấy, anh ấy là một quái vật, lớn như vậy cũng chưa từng thích người phụ nữ nào, nếu không phải vị hôn thê bị người theo đuổi đi rồi, hiện tại anh ấy đã muốn kết hôn với người ta, anh ấy rất tốt với em chỉ là vì em là người phụ nữ của anh ấy."