Beta: Stuki°° Thật sự bởi vì bạn thân của em gái thích hắn, hay là bởi vì… Hắn không có nghĩ tới muốn cho cô gặp người nhà của hắn? Thậm chí từ trước nay, hắn không có nói với cô bất kỳ chuyện gì liên quan đến người nhà của hắn, lần này nếu như không phải cô vừa vặn tại 1999 thấy hắn và Lương Mãn Nguyệt, chắc sẽ không nói với cô chuyện về em gái… Đúng không? Trì Hoan nhìn hắn gần trong gang tấc, gương mặt tuấn mỹ ôn nhu, mỹ vị của đồ ăn từ từ trở nên nhạt như nước ốc. Nhưng cô có thể nói hắn có lỗi gì sao? Không có phản bội khế ước giữa bọn họ, không có cùng bạn gái cũ ở sau lưng cô dây dưa không rõ. Những thứ khác… Hắn không có nghĩa vụ phải nói, ít nhất không có nghĩa vụ phải cho cô gặp mặt người nhà. Nghĩ đến cuối cùng, cô vẫn mờ mịt —— Quan hệ giữa bọn họ thật giống như tùy tùy tiện tiện liền bắt đầu, không biết có thể kéo dài tới khi nào đây?? … … Buổi tối Mặc Thời Khiêm tắm cho Trì Hoan. Vì phòng nước làm ướt tay cô, cô ngâm mình trong bồn tắm, tóc bị nam nhân quấn thành một hình tròn xấu xí, hai cái tay để trên thành bồn, toàn bộ quá trình lúng túng đến mức cô hận mình không thể biến mất ngay lập tức. Không biết gương mặt cô là bị hơi nóng xông đến hồng hồng hay là được người đàn ông tắm cho, ngượng ngùng đến đỏ bừng cà mặt. Trì Hoan mặc cho tay hắn ở trên người mình rong ruổi khắp nơi, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước nóng bao quanh, lộ ra vài phần mị hoặc quyến rũ, vài sợi tóc rối rơi xuống. Cô gần như toàn bộ quá trình đều nhắm mắt lại, rất sợ hắn thú tính trỗi dậy. Sau khi tắm xong hắn kéo cô từ trong nước ra ngoài, dùng khăn tắm đem toàn bộ nước trên người lau sạch, sau đó trùm lên người áo choàng tắm, ôm cô đi ra ngoài. Ngoại trừ bị hôn đến mấy lần, cũng không làm gì nữa. … … Tay của Trì Hoan bị thương, công việc tự nhiên cũng chỉ có thể gác lại, huống chi khoảng thời gian này rất nhiều tin tức liên quan tới cô. Mặc dù chuyện cô bao nuôi nam nhân vì scandal của Tô Nhã Băng mà dần chìm xuống, nhưng việc ba cô dính líu tới tham ô mà sắp bị xét xử trước mắt vẫn vô cùng náo nhiệt. Con gái của quan chức tham nhũng, bảy chữ này giống như một con dấu đóng từng thời từng khắc in ở trên người cô. Diêu tỷ đề nghị cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cô cũng không có lòng nào cho công việc, cả ngày liền ở trong biệt thự dưỡng thương, đối với truyền thông mà nói, cô cơ bản là im hơi lặng tiếng, thậm chí không ít lời đồn đãi nói cô đã rút lui khỏi ngành giải trí. Cô còn nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, mở miệng không phải là nói thẳng muốn bao cô, chính là hỏi cô một tháng bao nhiêu tiền. Diêu tỷ cùng Ninh Du Nhiên đều tới thăm cô. Ninh Du Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, vừa bóc chuối cho Trì Hoan ăn, vừa thận trọng hỏi: “Hoan Hoan, biệt thự này… Là hắn mua… Hay là cậu mua?” Trì Hoan ăn chuối, thanh âm mơ hồ: “Mình!” Ninh Du Nhiên bĩu môi một cái, ngượng ngùng nói: “Không phải đâu… Coi như hắn dáng dấp tốt, nhưng giá đó cũng quá đắt đi.” “Đắt không?” Ninh Du Nhiên dùng sức gật đầu: “Đắt! Cha mình nói nơi này mỗi một khu biệt thự đều tấc đất tấc vàng, còn để cho mình nhắc nhở cậu… ” cô ấy rất uyển chuyển mở lời: “Bây giờ tình thế không tốt, nên cậu xài tiết kiệm một chút.” Rất mắc sao? Cô thấy biệt thự này mặc dù có hoa viên và hồ bơi, nhưng chiếm diện tích cũng không coi là quá lớn, không giống Trì gia là cả một tòa lâu đài, chẳng qua là tráng trí rất xa hoa, không khí trang nghiêm. “Không phải là mình mua, nhà mình đều bị thu hồi, bây giờ còn không có việc làm, mình làm sao mua được biệt thự.” “À? Hắn mua à?” “Ừm.” “Mình cùng ba muốn qua thăm cậu… Ông còn tưởng rằng cậu bị ai bao nuôi… Nha, Mặc Thời Khiêm bây giờ không còn là vệ sĩ của cậu, hắn làm gì vậy?” “Không biết, khả năng làm chút kinh doanh gì đó.” “Ồ… ” Ninh Du Nhiên gật đầu một cái, lại nhớ ra cái gì đó vội hỏi: “Hắn có phải hay không ra tay rất rộng rãi?” “Coi vậy đi.” Cô không có khái niệm ra tay hào phóng, Mặc Thời Khiêm thuộc về kiểu cầu gì được đó, ngươi có nhu cầu liền thỏa mãn ngươi, nhưng hắn sẽ không giống nam nhân khác thỉnh thoảng sẽ tặng trang sức hay hoa tươi. Cô không cảm giác được hắn có nhiều tiền, nhưng là cô cảm thấy nếu như cô, hỏi hắn muốn bất kỳ vật gì quý giá, hắn chân mày cũng sẽ nhíu lấy một cái. Trì Hoan nhìn Ninh Du Nhiên vẻ mặt một lời khó nói hết, mở miệng hỏi: “Sao vậy?” “Mình nghe nói nha… Cũng không biết là từ nơi nào truyền đi, cha mẹ Lương Mãn Nguyệt chạy đến công ty của Đường Việt Trạch tìm Đường Việt Trạch đòi tiền, nói anh ta có tiền như vậy, ra tay còn không hào phóng bằng bạn trai cũ chỉ là một vệ sĩ…” Trì Hoan: “… Thời điểm Mặc Thời Khiêm đi cùng với cô ấy thì sẽ cho cha mẹ của cô ấy phí sinh hoạt.” Ninh Du Nhiên không hiểu: “Tại sao?” Trong khái niệm của cô ấy, coi như là kết hôn rồi cũng không có cái nghĩa vụ này…. Dĩ nhiên, cha mẹ của Du Nhiên làm ăn lớn, gia cảnh giàu có, cũng không cần con rể tương lai đưa tiền, nhiều nhất thì đúng dịp biếu một chút. “Mình không biết, cha mẹ của cô ấy có thể chạy đến công ty của Đường Việt Trạch đòi tiền, phỏng chừng cũng đã hỏi qua anh ấy…” Theo tính tình của Mặc Thời Khiêm, hơn phân nửa là sẽ cho, hắn không thèm để ý đến chút tiền này. Ninh Du Nhiên chống cằm: “Có cha mẹ thế này, Lương Mãn Nguyệt cũng thật xui xẻo.” “Đường Việt Trạch chưa cho sao?” “Anh ấy khẳng định không phải là không nỡ bỏ chút tiền này… Anh ấy lúc trước lui tới đều là đại mỹ nữ, hoặc là gia cảnh không tệ… Hai người chẳng qua là nói chuyện yêu đương, coi như tiêu tiền cũng chỉ là mua quà cho đối phương, đi ra ngoài chơi, không có cho người nhà đối phương tiền, anh ấy khẳng định nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này.” Trì Hoan liếc Du Nhiên: “Anh ta ra tay rộng rãi, đến chiếc xe mấy triệu, sang trọng cũng đưa ra ngoài, mình đều đã nghe nói qua, cậu không cần giải thích rõ ràng như thế với mình.” Ninh Du Nhiên quẫn bách nói: “Mình chỉ nói một chút thôi.” “Sao cậu chú ý chuyện của anh ta như vậy, cậu còn thích anh ta sao?” Ninh Du Nhiên gãi đầu một cái: “Thói quen mà thôi…” Cô đối với Đường Việt Trạch cũng giống như hâm mộ mminh tinh điện ảnh vậy, không đến gần được anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến gần, nhưng thói quen chú ý từng li từng tí những chuyện có liên quan tới anh. “Động tĩnh lớn như vậy, cha mẹ Đường ̣Việt Trạch hẳn là biết chứ?” Mẹ của Đường Việt Trạch cũng là một nhân vật lợi hại, cùng vị kia ở Mạc gia so sanh, một người so với một người càng lợi hại. “Đã sớm biết rồi nha.” “Không có đánh gãy uyên ương?” Ninh Du Nhiên lắc đầu một cái: “Không có nha, nghe nói Đường phu nhân trực tiếp nói với Lương Mãn Nguyệt —— con trai của bà ấy từ lúc đi mẫu giáo liền bắt đầu nói yêu đương, mỗi lần thấy thức ăn tươi mới liền muốn nếm thử, chơi chán rồi liền ném một bên, cô ấy không phải là người đầu tiên, cũng không có năng lực quyết đoán để thành người cuối cùng, bà ấy còn nói, yêu sao, hưởng thụ là được, chỉ cần lúc kết thúc cô ấy không phải muốn sống muốn chết thì tới nhà ăn cơm gặp cha mẹ cũng không sao.” Trì Hoan: “… Vậy vạn nhất liền chân ái đây?” Chân ái: tình yêu đích thực Ninh Du Nhiên nhún nhún vai: “Bà ấy cũng nói, muốn yêu tùy ý yêu, nếu như muốn kết hôn… Cũng được, chờ khi Đường Việt Trạch 35 tuổi, nếu như khi đó tình cảm bọn họ so với kim loại còn bền hơn, người làm mẹ như bà ấy liền thành toàn chân ái cho con trai mình, trước 35 tuổi, thì đừng có mơ.”