Beta: Stuki^^ Nói xong lời cuối cùng, Tô Nhã Băng như đang gào thét. Cô ta chỉ là không cam lòng, cô ta cũng là thật lòng thương Tây Cố. Thẩm Hồng điều kiện rất tốt, nhưng trong lòng của Tô Nhã Băng, Mạc Tây Cố vẫn luôn là tốt nhất, cho tới bây giờ không có thay đổi. Mạc Tây Cố lẳng lặng nhìn cô ta: “Có lẽ chúng ta đi tới bước này, là do tôi lúc đầu yêu em không đủ, hôm nay cũng không còn cảm nhận tình yêu của em dành cho tôi nữa.” Từ tối hôm qua khi anh ta nghe xong lời giải thích của Nhã Băng, cho đến bây giờ anh ta cũng không hỏi qua Tô Nhã Băng xem rốt cuộc cô ấy có nhúng tay vào hôn nhân của người khác hay không, cũng chưa từng hỏi cô ta cùng Thẩm Hồng đã xảy ra chuyện gì, càng không trách tội cô ta. Nhưng chỉ một câu [tôi không còn cảm nhận được tình yêu của em dành cho tôi], so với bất kỳ lời trách tội hay thái độ không tha thứ nào còn trầm trọng hơn, đâm Tô Nhac Băng một đao trí mạng. … … Tay của Trì Hoan bị bọc thành cái bánh chưng, đừng nói là đũa hay muỗng cô cũng không cách nào cầm lên được, ăn cơm cũng chỉ có thể để người khác đút cho. Người giúp việc thấy Mặc Thời Khiêm muốn đút cho cô liền không có cách nào ăn cơm, vội vàng đi tới: “Tiên sinh, để tôi bón cơm cho Trì tiểu thư, nếu không thức ăn đều lạnh hết.” Nam nhân đã cầm muỗng lên, múc một muỗng canh đưa tới bên môi của cô, nhàn nhạt nói: “Cô ấy thích được ta bón.” Trì Hoan: “…” “Em có thể để cho dì Lý đút.” Nam nhân thấp mắt nhìn cô: “Há miệng.” “… Nha.” Cô ngoan ngoãn hé miệng, uống một muôi canh cá, mùi vị đặc biệt ngon. Trì Hoan nhìn hắn đưa muỗng thứ 2 tới, môi nhỏ đỏ mọng hơi chu lên, đưa mắt nhìn hắn: “Mặc Thời Khiêm, có phải anh đã yêu em rồi không? Tại sao nhất định phải tự mình đút em ăn?” Cô lại bị cho ăn một muôi canh, nam nhân không để ý tới cô. Trì Hoan bị mất mặt, cũng lười cùng hắn nói chuyện, chỉ há miệng ăn đồ ăn, không đưa mắt nhìn hắn nữa. Một hồi đút hết cho cô, Mặc Thời Khiêm mới cầm đôi đũa của chính mình lên ăn. Tướng ăn của hắn rất chi là đẹp mắt nha, ưu nhã ung dung, không nhanh không chậm. Trì Hoan ở một bên nhìn, mím môi, có chút không được tự nhiên nói: “Dì Lý mới vừa rồi thế nào lại không bảo phòng bếp chuẩn bị một phần khác, thức ăn đều đã lạnh cả rồi.” Hơn nữa đều là đồ cô ăn còn dư lại, mặc dù cô chưa ăn được bao nhiêu. Hắn ngước mắt liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Không sao.” Trì Hoan không lên tiếng nữa. Một mực chờ đến khi hắn ăn xong cô mới đứng dậy đi theo hắn đến phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon nghe nam nhân cẩn thận lại đều đâu vào đấy dặn dò Lý mẫu phải chăm sóc cô như thế nào. Thanh âm của Mặc Thời Khiêm rất êm tai, trầm thấp mà mát lạnh. Cuối cùng, hắn đưa tay cầm áo khoác ngoài lên, đi tới trước gót chân của cô, cúi người xuống hôn một cái trên gương mặt của cô, sờ đầu cô nói: “Anh đã để Nhạc Lâm buổi chiều tới, em có chuyện gì thì bảo Lý mẫu gọi điện thoại cho anh, tay biến thành như vậy, đừng làm khổ nữa biết chưa?” Cô bĩu môi, đối với lối nói của hắn mà bất mãn: “Tay của em cũng không phải do em giày vò mới thành như vậy.” “Ừ, buổi tối chờ anh trở lại.” ^.^ Trì Hoan hơi hơi ngửa đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, không tự chủ được gật đầu một cái: “Em biết rồi.” Mặc Thời Khiêm ra khỏi khu biệt thự Xa Ly. Một mình cô ở nhà, ngoại trừ xem một chút kịch cùng sách thì cũng không có gì để làm, nhàn nhã đến phát chán. … … Ba giờ rưỡi chiều Nhạc Lâm đến biệt thự, theo yêu cầu của Trì Hoan, hắn tự mình đưa Trì Hoan đi gặp Trì Yên. Tay như cái bánh chưng dĩ nhiên là không giấu được, Trì Yên liếc mắt liền thấy: “Tay con làm sao vậy?” Trì Hoan ngồi ở trên ghế, khuôn mặt đẹp tinh xảo không có biểu tình gì, nhạt nhẽo đến lạnh lùng: “Không cẩn thận bị bỏng.” “Nghiêm trọng không?” “Sẽ tốt.” Đây đối với quan hệ cha con không được hòa thuận, cơ hồ là chuyện rõ rành rành, chủ yếu là Trì Hoan rất lạnh nhạt, Nhạc Lâm ngồi ở một bên, an tĩnh đảm nhiệm làm một người không quan trọng, không nói một lời. “Mẹ con, có phải bà ấy đi tìm con hay không?” Trì Hoan nâng lên mắt, nhàn nhạt nhìn người đàn ông trước mắt không qua thời gian mấy ngày đã như già hơn, vốn nhìn không ra tóc trắng bây giờ đã chiếm cứ một nửa đầu rồi. Đã có thể nhìn thấy vết tích của sự già nua, thanh âm cũng không bằng trước nữa, trung khí mười phần. ” Ừ.” Trì Yên nhìn con gái còn rất trẻ, thở dài: “Con còn hận bà ấy sao?” Trì Hoan tròng mắt đạm thanh nói: “Những lời kia cũng chỉ có tiểu hài tử không hiểu chuyện nói mà thôi.” “Hoan Hoan, năm đó là ta có lỗi với con…” “Tôi biết ông có lỗi với bà ấy, chuyện của các người…” Trì Hoan lạnh nhạt cắt đứt: “Trong lòng tôi chán ghét cả hai người, bà ta bây giờ có chồng có con, không cần tôi, càng không cần ông thay bà ta nói chuyện, ông quản tốt chính ông là được.” Nhạc Lâm ở một bên hơi hơi nhíu mày. Anh chưa bao giờ biết trên người Trì Hoan lại ẩn chứa lệ khí như vậy. Trì Yên nhíu mày lại: “Bà ấy rốt cuộc vẫn là mẹ của con, lúc trước không nhận con rồi coi như xong, nhưng là bây giờ có bà ấy bảo vệ con, con sẽ bớt thua thiệt.” “Tôi không cần hai người quan tâm, chán ghét.” “Trì Hoan…” “Lúc mà tôi cần mẹ thì bà ta lại không có, tôi thiếu chút nữa chết bà ta cũng không ra mặt. Thời điểm tôi cần một người mẹ đã qua lâu rồi, cũng không có thói quen nhận mẹ để rồi bấu víu quan hệ, ông cũng bớt ở chỗ này khuyên nhủ, nếu không phải ông đem tôi nuôi lớn, ông nghĩ rằng tôi tình nguyện quản những chuyện xấu này của ông?” Nhạc Lâm nhìn vị thị trưởng này ngày xưa phong quang vô hạn, đoán chừng lại để cho bọn họ phụ tử đối thoại tiếp, Trì Yên có thể bị tái phát bệnh tim. Anh cười một cái, ôn hòa nho nhã hướng Trì Yên nói: “Ngài không cần lo lắng cho Trì tiểu thư, nếu là bạn gái của Thời Khiêm, Thời Khiêm dĩ nhiên là biết chiếu cố bảo vệ chu đáo, cách làm người của cậu ta, ngài cũng biết rồi đấy.” Nghe lời này, Trì Yên sắc mặt mới hơi chút chậm chậm thả lỏng. Đời này của ông không phải là thị trưởng tốt, không phải là người chồng tốt, người tình tốt, cũng không phải người cha tốt thậm chí không phải là người tốt, nhưng ở quan trường thấm nhuần nhiều năm, duyệt vô số người, tuýp đàn ông như thế nào đáng tin, ông đều nhìn được chính xác. Trì Yên không cùng Trì Hoan nói quá nhiều xem ông rốt cuộc phạm vào chuyện gì, hoặc là tham ô bao nhiêu tiền, đều là chút ít không quang minh chính đại thậm chí đều là sự việc bẩn thỉu. Mặc dù thật lâu trước đây Trì Hoan đã bắt đầu đối với ông không có ấn tượng gì tốt, nhưng người làm cha, chung quy sẽ không hy vọng con gái của mình xem thường chính mình, chỉ nói đơn giản là nhà ở, tiền gửi ngân hàng, cũng sẽ giao nộp lên trên, bảo đảm cho cuộc sống của cô cũng sẽ không bị điều tra. Nói với cô nếu như bị vặn hỏi điều tra, phải nói như thế nào, bất quá có Mặc Thời Khiêm cùng Nhạc Lâm ở đó, bọn họ cũng sẽ ngăn cản Trì Hoan,vì cô mà xử lý chuyện này, ông cũng không có nhiều lời. Trở về xe, Trì Hoan nhìn ra ngoài cửa xe xuất thần, đột nhiên hỏi một câu: ” Luật sư Nhạc, cha tôi đại khái sẽ bị xử bao lâu?” Bên trong xe yên tĩnh mười giây đồng hồ: “Tôi tận lực để cho thời hạn thi hành án ở mức trong khoảng mười năm.” … … Nhạc Lâm nhìn vào đôi mắt trầm mặc của cô trong kính chiếu hậu, thấy tâm tình cô sa sút vô cùng, lên tiếng hỏi: “Bây giờ chuẩn bị trở về sao?” Trì Hoan gật đầu: “Ừ.” “Nếu không chúng ta thuận đường đi đến chỗ Thời Khiêm, sau đó hai người cùng trở về? Hiện tại tay cô như vậy,về nhà cũng không làm được cái gì.” Trì Hoan mờ mịt nói: “À? Nhưng tôi không biết hắn ở đâu.” Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với cô hắn đang làm cái gì. Cô cũng không truy hỏi. Nhạc Lâm nhếch môi bất giác cười: “Tôi dẫn cô đi đánh bất ngờ, hơn nữa… Nói không chừng còn có thể bắt gian, phụ nữ thích Thời Khiêm, nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều.”