Editor: Hồng Phan – VirgoBeta: Stuki^^ Nữ nhân kiều mị cùng phong tình vạn chủng luôn khiến nam nhân thích, Lương Mãn Nguyệt mặc dù có chút khinh bỉ nhưng vẫn không giấu diếm được vẻ hâm mộ. Mặc Thời Khiêm bị Trì Hoan trừng một cái, hắn không có khó chịu ngược lại lại nở một nụ cười nhạt, nói: “Đừng khóc”. Trì Hoan mím môi, không nói lời nào. Cô gối đầu ở trên vai Mặc Thời Khiêm, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Thanh mai trúc mã của anh cũng ở đây, anh làm sao lại có thể không để ý người ta như vậy?”, dừng một chút cô lại nói:“Cô ấy vẫn luôn nhìn anh”. Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc nhìn Trì Hoan một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về chỗ Lương Mãn Nguyệt đang ngồi, lại quét mắt về phía đầu gối đang bị thương của cô ấy, tùy ý mà lạnh nhạt hỏi: “Mãn Nguyệt, anh ta không có theo em qua đây sao?”. Anh ta ở đây dĩ nhiên là chỉ Đường Việt Trạch. Lương Mãn Nguyệt còn chưa có lên tiếng, Lâm Tuyết Vi ở một bên đã chen miệng vào: “Đường thiếu đã đi Úc Châu rồi, hơn một tuần lễ này đều không có ở Lan thành, nhưng mà lúc anh ấy biết Mãn Nguyệt bị thương lập tức liền kêu trợ lý của anh ấy đưa Mãn Nguyệt tới bệnh viện, cũng sắp xếp bác sĩ xong xuôi. Lâm Tuyết Vi nói, so với Lương Mãn Nguyệt còn không kịp chờ đợi giải thích hơn. Trên mặt của Mặc Thời Khiêm không có biến hóa gì nhiều, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Giống như kiểu là chẳng qua gặp được người quen liền tùy ý chào hỏi một tiếng, hắn lại tiếp tục ôm lấy Trì Hoan, cũng không có tị hiềm chút nào. ( tị hiềm: nghĩa giống cố kị) Quá trình thoa thuốc cùng băng bó sẽ khó tránh khỏi có chút đau đớn nhưng Trì Hoan từ đầu đến cuối đều chịu đựng đau đớn mà không có lên tiếng, đến cuối cùng sắc mặt đều trở nên trắng bệch, đợi đến khi xong xuôi tay của cô cũng bị quấn lại giống y như một cái bánh chưng. Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Hai ngày nữa quay lại thay băng, vết thương không được đụng vào nước, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi, bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa rồi”. Lông mày đẹp đẽ của Trì Hoan đều nhíu lại. Tay cô bị như thế này thì phải sinh hoạt như thế nào đây? Mặc Thời Khiêmnhìn vẻ mặt của cô, nghĩ cô còn đau liền hỏi: “Còn đau sao?”. “Có thể chỉ bôi thuốc mà không băng bó được không? Băng bó như thế này, em ngay cả cơm cũng không có cách nào để ăn”. Nam nhân thản nhiên nói: “Em không chịu băng bó coi chừng để lại sẹo”. Trì Hoan nghe xong liền không mở miệng nói nữa. Tay không thể dùng, những thứ cơ bản nhất như ăn uống ngủ nghỉ cô cũng không có cách nào tự lo liệu … Mặc Thời Khiêm không có để ý đến sự phiền não của Trì Hoan lúc này, đứng lên hướng về phía nam nhân mặc áo blue trắng nói: “Bác sĩ Lâm, đã làm phiền ông rồi”. Mặc Thời Khiêm cao 1m87, vừa đứng lên cả người liền cao ngất ngưởng khiến người khác càng có cảm giác bị áp bức nhiều hơn, bác sĩ Lâm tiếp tục đổ mồ hôi, cười cười nói: “Không có gì, nếu có vấn đề gì nữa thì cứ liên hệ với tôi, cẩn thận chú ý vết thương một chút thì sẽ không để lại sẹo”. “Ừ, ông đi chữa trị cho Lương tiểu thư đi”. “Được!”. Lúc này bác sĩ Lâm mới đứng lên đi về phía của Lương Mãn Nguyệt. Cánh tay của Trì Hoan được băng bó nên có chút vướng víu, khiến áo khoác ở trên người cô bị rơi xuống đất. Mặc Thời Khiêm cúi người nhặt áo khoác mặc lên người Trì Hoan lần nữa, sau đó mới đi ra ngoài gọi: “An Kha”. An Kha lập tức đẩy cửa đi vào. Giây tiếp theo Trì Hoan liền bị Mặc Thời Khiêm ôm ngang một cái, cô giật mình kêu lên một tiếng, sau đó lại phản xạ có điều kiện quàng tay lên vai hắn, Mặc Thời Khiêm ôm lấy Trì Hoan đi ra ngoài lại quay sang nói với An Kha: “Giúp cô ấy cầm quần áo và túi xách”. Lương Mãn Nguyệt nhìn bọn họ đi ra ngoài, từ đầu tới cuối đều không có lên tiếng. Lâm Tuyết Vi lại ở bên quệt miệng nói: “Nói năng hành động phách lối như vậy, cũng không sợ ảnh hưởng đến quanh cảnh công cộng sao!”. Sau đó lại hướng về phía Lương Mãn Nguyệt nói: “Mãn Nguyệt, tớ thấy bọn họ là cố ý diễn cho cậu xem, tình nhân chân chính sẽ còn phải diễn sao?”. Diễn sao? Từ lúc cô nhận biết Mặc Thời Khiêm đến giờ, thời điểm hắn trưởng thành liền sớm lạnh lùng, càng ngày càng kiệm lời lại khiêm tốn, cái loại diễn như thế này hắn cơ bản là khinh thường. Chẳng qua nếu như không phải diễn, vậy hắn thật sự yêu Trì Hoan sao? …. Mặc Thời Khiêm ôm lấy Trì Hoan, bước ra ngoài vừa mới xoay người liền bị một người phụ nữ cản trở. Là một người phụ nữ da mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ cộng thêm cách trang điểm tinh xảo, trong tay đeo túi, đang khẽ cau mày nhìn bọn hắn. Larry phu nhân môi giật giật mở miệng: “Hoan Hoan, tay của con thế nào?”. Mặc Thời Khiêm nhìn Trì Hoan ở trong ngực,hai tay của cô lại vòng qua cổ của hắn, mặt không có chút cảm xúc nói: “Chúng ta đi thôi, em còn chưa có ăn cơm”. Mặc Thời Khiêm ừ một tiếng, quay lại nhìn người phụ nữ trước mặt rồi khẽ vuốt cằm một cái, xem như là cho bà ta 3 phần lễ phép, sau đó liền ôm lấy nữ nhân trong ngực rời đi. Lúc đi vào trong thang máy, Trì Hoan tựa vào trên bả vai của hắn, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. “Mặc Thời Khiêm”. “Ừ?”. “Bờ vai của anh dựa vào thật tốt”. Trên môi nam nhân nhếch lên một độ cong nhưng không có phát ra tiếng: “Là của em”. “Có thật không?” “Ừ, cả người anh từ trên xuống dưới đều là của em”. Trì Hoan ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Anh còn biết nói lời tâm tình?”. Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt trả lời: “Chẳng qua là nói ra lời trong lòng!”. “Câu này nghe lọt tai!”, Trì Hoan tiến đến, hôn một cái lên cằm của Mặc Thời Khiêm, “Khen thưởng cho anh!”. Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc nhìn Trì Hoan một cái: “Em thích nghe lời tỏ tình?”. “Nữ nhân nào cũng sẽ thích”. Mặc Thời Khiêm cười nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến: “Đi ra ngoài ăn cơm hay là trở về biệt thự để cho đầu bếp trong nhà nấu ăn?” “Trong lúc làm việc anh cứ vậy đi ra ngoài không có vấn đề gì sao? “Không có”. “Anh cũng không hỏi xem thử tay em tại sao lại bị bỏng sao?”. “Anh biết”. “Ồ”. “Anh không hỏi em người phụ nữ vừa rồi là ai sao?”. “Anh biết”. Trì Hoan: “…….” “Anh còn biết cái gì nữa?”. Thang máy mở, Mặc Thời Khiêm ôm Trì Hoan đi ra ngoài, “Em hận bà ấy vứt bỏ em, chưa bao giờ trở về thăm em, cho tới bây giờ cũng không quan tâm tới em, nhưng bây giờ bà ấy lại chủ động hẹn em, trong lòng em chính là có chút mong đợi nhưng có thể bà ấy lại làm cho em thất vọng”. Trì Hoan vùi đầu tại vai của Mặc Thời Khiêm, buồn rầu nói: “Mama của người khác đều không có như vậy”. Trì Hoan chưa bao giờ cùng người khác nói chuyện về mẹ của cô, cho dù là oán hận hay là cái khác. Nhưng ở trước mặt Mặc Thời Khiêm, có lẽ do hắn cái gì cũng biết nên cô cũng không có gì cần giấu diếm hắn. “Bà ấy nói gì với em?”. Trì Hoan ngẩng đầu lên, vừa nhìn sắc mặt của Mặc Thời Khiêm vừa nói: “Mấy người đó muốn cho em và Mạc Tây Cố làm lành”. Mặc Thời Khiêm kéo môi, cười nhạt một cái. Ngực của Trì Hoan liền có chút khó chịu: “Anh còn cười, anh có phải là rất muốn em với hắn ta làm lành hay không?”. Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc Trì Hoan một cái, phun ra bốn chữ: “Em nằm mơ đi!”. Lúc trước Trì Hoan rất không thích những người phụ nữ khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng nghĩ một đường ngoài miệng lại nói một nẻo, nhất là lúc đang yêu. Nhưng bây giờ chính cô lại không nhịn được mà nói: “Cùng Mạc Tây Cố làm lành cũng không phải là chuyện xấu, hai người kia cam kết chỉ cần em gật đầu thì nếu em vẫn còn muốn hoạt động ở giới giải trí sẽ đặc biệt vì em mà thành lập một cái văn phòng, em cũng sẽ không vì chuyện của ba em mà bị ảnh hưởng”. Mặc Thời Khiêm câu lên môi mỏng, mỉm cười nói: “Em sẽ hối hận”. Qua mấy giây sau Trì Hoan mới cảm nhận được bốn chữ hời hợt vừa lọt vào tai kia, thực tế có biết bao nhiêu ngông cuồng. Mặc Thời Khiêm vẫn là đưa Trì Hoan trở về biệt thự, lúc khởi động xe liền gọi điện trước cho người giúp việc, phân phó bọn họ chuẩn bị bữa trưa cho tốt. Vừa mới về đến phòng khách, điện thoại trong áo khoác trên người Trì Hoan liền chấn động. Mặc Thời Khiêm đưa tay lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn một cái, Trì Hoan cũng vô ý mà nhìn lướt qua, liền thấy rõ ràng hai chữ trên màn hình … Mãn Nguyệt Trì Hoan mím mím môi, bạn gái trước thì vẫn lưu là Mãn Nguyệt, Mãn Nguyệt. Vậy mà lưu số của cô vẫn giống trước đây, Trì Hoan, Trì Hoan