Editor: Hồng Phan Beta: Stuki^^ Trì gia lúc trước cũng có người giúp việc, nhưng cô dọn ra ngoài ở vài năm cũng chỉ mời người quét dọn vệ sinh theo giờ, trong lúc nhất thời được phục vụ chu đáo như vậy lại có chút không quen. Cô vuốt vuốt mái tóc dài của mình: “Tôi ăn cháo cùng bánh bao hấp”. “Được, tiểu thư đợi một chút. Tôi cho người bưng lên”. Ăn điểm tâm xong, Trì Hoan cầm điện thoại di động suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới tìm trong danh bạ số điện thoại của người đàn ông kia, ấn gọi đi. Bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến, nguyên lai giọng điệu của hắn rất ôn nhu nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ lạnh nhạt xa cách: “Bữa sáng đã ăn chưa?”. Cô mím môi: “Ăn rồi”. “Chuyện của ba em Nhạc Lâm sẽ xử lý, có tiến triển cùng kết quả như thế nào cậu ta sẽ nói cho em biết, em không cần quá mức bận tâm”. Trì Hoan chậm mấy giây mới đáp: “Tốt”. Điện thoại an tĩnh mấy giây, Mặc Thời Khiêm ở bên kia hỏi: “Còn có chuyện gì không?”. “Không có”. “Có chuyện gì hoặc là có cần gì thì nói với anh”. “Vậy anh gửi cho em số điện thoại của Nhạc Lâm đi”. “Được”. Cùng Mặc Thời Khiêm nói chuyện phiếm là chuyện phi thực tế, nhất là khi không tìm được đề tài gì để nói, không khí nhạt nhẽo giống như là hai người xa lạ đang nói chuyện. “Anh tắt máy đây”. “Nếu như em phải đi ra ngoài thì gọi điện cho An Kha”. “Ồ”. Mặc Thời Khiêm giọng điệu thật thấp, nhàn nhạt nói: “Buổi tối gặp”. “Bye bye”. Sau khi ngắt điện thoại, Trì Hoan cúi xuống nhìn chằm chằm màn hình, mãi cho tới khi điện thoại tự động khóa màn hình, màn hình chuyển thành màu đen mới thôi. Trên người đàn ông này, cô có thể cảm nhận được sự yêu thương chu đáo nhưng rất ít khi cảm giác được cái gì gọi là “ôn nhu thân mật” Cô vốn sẽ không có tâm tình gì, chẳng qua là cái yêu thương này lộ ra quá nhiều sự chu đáo khiến cô và hắn liền có khoảng cách. Cho nên cô mới sinh ra cái cảm giác chênh lệch giữa hai người. ….. Mặc Thơit Khiêm gửi số điện thoại sang cho cô, cô liền gọi điện cho Nhạc Lâm nói muốn đi thăm ba cô một lần nữa, thuận tiện hiểu rõ thêm vụ kiện này một chút để biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào. Nhạc Lâm đáp ứng 4h chiều đi cùng với Trì Hoan. Mặc Thời Khiêm sắp xếp công ty dọn nhà chuyện nghiệp đến chỗ Trì Hoan ở để dọn đồ của cô qua chỗ hắn. Còn phái thêm một số người giúp việc nhanh nhẹn đáng tin cậy qua nhưng cô không yên tâm, hơn nữa có vài thứ cô cũng không thích người khác đụng vào, cho nên cô cũng sang cùng mọi người dọn nhà. Cô chỉ để bọn họ chuyển một ít đồ dùng cần thiết cùng quần áo, những thứ khác thì vẫn để lại ở nhà trọ. Trong tiềm thức cô cảm thấy mình sẽ không ở chỗ của Mặc Thời Khiêm lâu dài. Chỉ bất quá là trước mắt — cô không có vốn liếng, cũng không có lý do gì để cự tuyệt yêu cầu của Mặc Thời Khiêm. Thời thiếu nữ đã bắt đầu lao vào vòng giải trí, mặc dù bản tính không có bị biến chất đi nhưng lâu lâu lúc cần thiết cô vẫn giở một chút tính xấu. Huống chi Mặc Thời Khiêm đối với cô thế nào trong lòng cô đều rõ ràng, nên cô cần gì không biết phân biệt phải trái. Khoảng mười một giờ, lúc cô đang thu thâp máy tính xách tay cùng Ipad ở trong thư phòng của mình, điện thoại di động đặt trên bàn sách đột nhiên vang lên. Cô không suy nghĩ nhiều, đưa tay liền nhận. Vừa đem sách học đại học sửa sang lại vừa nói: “Xin chào, bên kia là …” Bên kia chừng mấy giây không có lên tiếng. “A lô?” Vẫn là an tĩnh, Trì Hoan nhíu mày: “Nếu không nói chuyện tôi liền cúp máy”. Đang chuẩn bị cúp điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên lên tiếng “Hoan Hoan”. Động tác lấy sách trong phút chốc dừng lại, một nửa sách bị cô rút ra cũng bởi vì cô đột nhiên buông tay đều rơi xuống đất, trực tiếp rớt trúng chân của cô. Cô đau đến nỗi cả gương mặt đều nhăn nhó nhưng cũng không có phát ra nửa phần âm thanh. Bên kia lặp lại một câu: “Hoan Hoan”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Hoan lãnh đạm như phủ một tầng sương: “Anh là ai?”. Đầu kia khẽ thở dài một tiếng: “Có rảnh không?” “Không có”. Không khí yên tĩnh lại, đầu dây bên kia không vì Trì Hoan lãnh đạm lạnh lùng mà tắt máy, thanh âm chậm chạp bình thản tiếp tục vang lên: “Buổi trưa em dù sao cũng phải ăn cơm, anh mời em ăn cơm, 11h30 tại nhà hàng Konan đường Bích Kinh, anh đặt phòng riêng một mực ngồi chờ em qua”. Trì Hoan không lên tiếng, trên mặt ngoại trừ lãnh đạm chính là càng lãnh đạm. Bên kia chậm rãi mà nhàn nhạt bổ sung thêm một câu: “Sự tình của ba em, anh có nghe nói …” Cô mặt không biểu tình liền trực tiếp cúp điện thoại. Cô ngồi xuống ghế của bàn đọc sách trước mặt, tay đặt trên đầu gối, nhìn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài chỉ cảm thấy xung quanh mình thật lạnh. Trong lòng xông lên một cỗ tâm tình rất lâu chưa từng có, đầu ngón tay nắm chặt lại. Trì Hoan không có ra ngoài cùng mọi người tiếp tục dọn đồ mà ngồi trong phòng đến tận giữa trưa, trong khoảng thời gian đó cũng sẽ có vài người vào hỏi cô một số vấn đề nhưng cô cũng chỉ lạnh nhạt, trả lời đơn giản. ……. 12h, trên đường Bích Kinh, một chiếc xe Ferrari màu trắng đậu trước bãi đỗ xe nhà hàng Konan. An Kha nhìn nữ nhân suốt đoạn đường đều yên lặng không nói một từ trong gương chiếu hậu, cân nhắc mới mở miệng hỏi: “Trì tiểu thư, cần tôi đi theo cô không?”. Trì Hoan cúi đầu mở đai an toàn: “Không cần, cô đi tìm chỗ ăn cơm gần đây đi, tôi xong việc sẽ gọi cho cô”. Là vệ sĩ, năng lực nghiệp vụ của An Kha không cần phải bàn tới, tận chức tận trách, vì thế nên cũng biết không phải chuyện gì cũng nói nhiều hỏi nhiều. “Được, Trì tiểu thư”. Trì Hoan xuống xe, hôm nay cô mặc áo khoác ngoài màu xanh da trời, kính râm lớn bằng bàn tay gần che kín mặt, tóc dài đen mượt như hải tảo rủ xuống bên hông, ngũ quan đáng yêu nhưng lại duy trì ánh mắt trầm tĩnh. *Hải tảo: là một loại thực vật quen thuộc có tên gọi khác như rong mơ, rau mã vị, rong biển. Hải tảo có vị mặn, đắng, tính hàn. Chân đi giày cao gót chừng 10 centimét, sống lưng thẳng tắp. An Kha nhìn bóng lưng của Trì Hoan biến mất, do dự trong chốc lát, vẫn là lấy di động ra gọi điện cho Mặc Thời Khiêm. “Mặc tiên sinh”. “Chuyện gì?”. “Thật giống như có người mời Trì tiểu thư ăn cơm, trên đường đưa cô ấy đến chỗ hẹn … Tôi cảm giác tâm tình của cô ấy có cái gì không đúng lắm, ngài có hay không muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút?”. Nam nhân yên lặng mấy giây mới nhàn nhạt hỏi: “Ở đâu?”. “Nhà hàng Konan đường Bích Kinh”. “Tôi biết rồi”. …….. Chỗ hẹn là phòng bao sang trọng nhất của nhà hàng Konan, lúc người phục vụ thay Trì Hoan đẩy cửa ra, cô đứng ở cửa liếc mắt liền thấy được hai người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn ưu nhã ở trên bàn ăn. Hai người tuổi tác cùng khí chất tương tự như nhau. Môi cô nở một nụ cười tự giễu lạnh như băng, phản ứng đầu tiên chính là muốn xoay người rời đi, nhưng một giây tiếp theo cô vẫn nhịn được. Dẫn đầu mở miệng trước tiên là Mạc phu nhân, trên mặt trước sau như một mang theo ý cười: “Đứng ở cửa làm gì, còn không mau đi vào”. Khóe môi Trì Hoan giật giật, liền đi vào. Cô đưa tay lấy kính râm xuống, tiện thể đặt cả túi xách xuống để sang một bên mới ngồi xuống. Coi như không nhìn thấy hai người phụ nữ trên bàn, cũng không để ý đến Menu mà người phục vụ đưa tới trước mặt, chỉ lười biếng nói: “Cho tôi một ly nước. “Được rồi tiểu thư”. Người phục vụ đóng cửa lại rồi mới rời đi, cô vẫn cúi đầu, ngón tay lật lật Menu. “Hoan Hoan”. Lên tiếng gọi cô chính là người phụ nữ cùng Mạc phu nhân tuổi tác không sai biệt lắm, tóc đen tỉ mỉ búi thành búi, mặc trên người chiếc áo khoác được thiết kế riêng có giá trị không nhỏ. Là người nghiêm túc, trầm mặc ít nói cười. Ánh mắt của Trì Hoan cũng không có đổi, thản nhiên nói: “Ăn cơm không phải là nên chọn món trước sao, đợi lát nữa mới gọi thì thời gian đợi món rất lâu”. Mạc phu nhân cười một tiếng, so sánh với người vừa rồi càng lộ ra sự thân thiết ấm áp, nói: “Hoan Hoan hẳn là đói bụng rồi, trước tiên gọi đồ ăn đã”. Người phụ nữ đối diện với Mạc phu nhân có chút không đồng ý liền mở miệng nói: “Con không có lễ phép như thế sao? Vừa mới đến liền ai cũng không có để ý”.