“Người phụ nữ của tôi, cần điều tra sao?” Mặc Lệ Tước đặt máy tính xuống, “Điều này rất lạ à? Chúng ta đã kết hôn, biết được gia đình của em cũng rất bình thường, bây giờ gia đình của em cũng là gia đình của tôi, chăm sóc họ cũng là trách nhiệm của tôi, về việc điều trị của họ em không cần phải lo lắng, cứ đặt mọi việc trên người tôi, kể cả bệnh của chị em, tôi cũng sẽ mời giáo sư khoa chỉnh hình nổi tiếng ở nước ngoài đến điều trị, em chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ của tôi là được.” "Anh đang uy hiếp tôi sao?” “Không, tôi đang hỏi ý kiến của em.” “Điều này thật sự rất khó.” Cố Nam Nam biết, cuộc giao dịch này không thể tốt hơn đối với cô. Hơn nữa ngay cả khi cô không đồng ý, cô và Mặc Lệ Tước đã kết hôn, cô cũng không được phép. Nhưng mà, hắn lại đang hỏi ý kiến của cô, vì vậy, cũng coi như hắn vẫn có một chút nhân tính. Nếu thật sự có thể chữa trị cho gia đình cô, vậy thì cô nguyện ý. “Tôi……” Cô vừa muốn lên tiếng, Mặc Lệ Tước đã cướp lời cô, “Em đừng vội từ chối, chuyện này đối với em trăm lợi mà không một hại, em phải suy nghĩ thật kỹ.” Cố Nam Nam vuốt phẳng tờ giấy chứng hôn lại rồi đặt lên bàn trà, vẻ mặt bình tĩnh, “Nếu anh cũng rõ ràng như thế, dường như tôi cũng không có lý do để từ chối.” “Em biết nó rất rõ.” “Đây cũng không còn cách nào, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà!” Mặc Lệ Tước liếc nhìn vết thương trên chân cô, mặc dù đã bôi thuốc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn giảm sưng, hắn nhàn nhã nhắm mắt lại, “Trước tiên ở lại đây vài ngày dưỡng thương đi, chờ vết thương ở chân khỏe lại, sẽ đi thăm hỏi hai bên cha mẹ.” “Hả?” Người này có bị bệnh không? Thế nhưng lại muốn đi gặp cha mẹ. “Tôi phản đối.” Cố Nam Nam giơ tay, “Giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là hợp đồng hôn nhân, tôi cảm thấy tốt hơn là nên che giấu, cuối cùng đến lúc đó ly hôn đối với ai cũng sẽ rất khó coi.” Cô cũng không sai, chờ đến khi lợi dụng lẫn nhau xong, thì sẽ ly hôn, bằng cách này, ẩn hôn là sự lựa chọn tốt nhất. Rốt cuộc tên ma quỷ này đang đang nghĩ gì? Vốn dĩ chỉ là hôn nhân không có tình yêu lại còn muốn công khai, não hắn bị chập mạch sao? “Mọi thứ cứ quyết định như vậy đi, em vừa mới rời giường, muốn ăn gì, tôi bảo vú Liên đi làm cho em.” Cố Nam Nam: “……” Người này hoàn toàn không nghe lời người khác nói! “Này! Anh…… lắng nghe tôi nói đi!” "Được! Chờ em ăn cơm trưa xong đã!” Hắn mỉm cười híp mắt, cười thật đẹp. “Anh, anh này……” Biến thái vô sỉ, ma quỷ lưu manh…… “Vâng! Vâng!” Hắn ôm cô đi về phía nhà ăn, phân phó vú Liên, “Mang thức ăn.” Cố Nam Nam vô cùng miễn cưỡng ngồi vào bàn cơm, ánh mắt nhìn hắn vô cùng ai oán. Chủ đề vừa rồi bọn họ còn chưa nói rõ ràng không phải sao? Mặc Lệ Tước khó có được tâm trạng tốt, thậm chí còn phóng đại giúp cô chọn xương cá, cẩn thận cho thịt vào trong chén của cô. Cố Nam Nam không lập tức động đũa, tròng mắt cũng sắp rơi ra, bây giờ cô cực kỳ chắc chắn, nhất định gia hỏa này bị chập mạch. “Tại sao không ăn?” Vẻ mặt Cố Nam Nam cảnh giác nhìn hắn, “Mặc Lệ Tước, não anh hôm nay bị úng nước sao?” Hắn khẽ mỉm cười, chạm vào đầu cô, híp mắt, “Hôm nay tâm trạng của Mặc tam thiếu rất tốt, thưởng cho em.” “Hôm nay tâm trạng của chị Cố đây không tốt, không cảm kích.” Cô liếc nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ, mười phần mười khí chất nữ vương. “Đừng quên em là vợ của tôi.” “Đừng quên anh là chồng của tôi.” Mặc Lệ Tước cười càng thêm sâu, “Điều này là tất nhiên.” “……” Cô vừa nhận ra rằng, mình đã bị tên khốn kiếp này đưa vào bẫy. “Tại sao không nói?” Hắn hỏi. Cố Nam Nam liếc mắt, kẹp lấy miếng thịt mà Mặc Lệ Tước đã gắp cho cô rồi vô cùng không khách khí bỏ vào trong miệng, tự nhiên lên tiếng, “Không muốn hạ thấp phong cách.” Hắn che miệng lại, không động đũa mà chỉ nhìn cô ăn với vẻ thích thú. Câu nói vừa rồi của cô là có ý gì, nói chuyện với hắn sẽ làm hạ thấp phong cách của cô, phải không? Ha ha? Cô gái này, có cá tính. Hắn thưởng thức. Rồi hắn đứng dậy, “Tôi đến công ty trước, em phải ở nhà, không cho đi đâu cả.” Cố Nam Nam vỗ bàn, “Này, ngay cả khi chỉ là thỏa thuận kết hôn, anh cũng không nên cấm tự do của tôi.” Trong không khí truyền đến giọng nói của hắn, “Tôi đang lo lắng cho chân của em.” “Hừ.” Cô khinh thường, hừ lạnh. Nhưng ngoài miệng cũng lộ ra nụ cười thả lỏng. Đây là lần đầu tiên hai người thân thiện ở chung như thế. Có lẽ cảm giác này, cũng không tệ. ……………… Sau một tuần, chấn thương ở chân Cố Nam Nam đã khỏe lại. Ba ngày trước, Mặc Lệ Tước đột nhiên trở về nói với cô, học tịch ở bên Pháp đã được giữ lại, nếu cô muốn sang đó, hắn sẽ lập tức sắp xếp. Nhưng suy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình, cuối cùng cô lựa chọn ở lại, tiếp tục đi học ở trường học bên đây. Nhưng có một việc, Cố Nam Nam lại sống chết không muốn. “Cô Cố, khi trước chúng ta đã từng chờ chân em khỏe lại, sẽ đi gặp ba mẹ, hay là cô Cố đã quên mất?” Bởi vì chuyện này, Cố Nam Nam đã thường xuyên ở lại trường khi còn đi học, thậm chí còn bị giáo viên mời uống trà rất nhiều lần. Không phải cô không chuẩn bị sẵn sàng, mà là thấy ba mẹ không cần thiết chuyện này ngay từ đầu, không phải sao? Tại sao hắn một hai phải quyết tâm như vậy, phải gặp mặt cho bằng được? Tóm lại, cô không muốn. “Tất nhiên là tôi không quên.” “Vậy tại sao……” “Nhưng tôi nhớ rất rõ, tôi không đồng ý với yêu cầu của anh.” “Tại sao? Kết hôn với tôi không tốt à?” Ngẫm lại, chỉ cần hôn sự được công bố, cô sẽ trở thành người phụ nữ đáng tự hào của Hải Thành, mặc kệ là ở trường học hay ở bất cứ nơi nào, cũng không một ai dám bắt nạt cô. Quan trọng nhất chính là, chỉ cần dựa vào tên của hắn, có thể giúp cô giảm đi rất nhiều đường vòng trên con đường đi tìm việc làm, thậm chí sau này ly hôn còn có thể được phân chia một phần tài sản rất lớn, chuyện tốt như thế, cô không có lý do gì để từ chối. Tất nhiên hắn sẽ nghĩ như thế, nhưng Cố Nam Nam lại không nghĩ như thế, ngay từ đầu, cô đã biết rõ hắn là ai. Mặc dù bây giờ là hợp đồng hôn nhân, nhưng cũng không có cách nào, chỉ cần có cơ hội, từng giây từng phút cô đều ước gì có thể cách hắn thật xa. Tốt nhất là không nên tham gia vào bất cứ mối quan hệ nào. “Kết hôn với anh tôi không cảm thấy tốt chỗ nào cả, nếu như công bố ra, phỏng chừng đến đi học cũng trở thành một vấn đề lớn, nước miếng của những kẻ ngu ngốc ngưỡng mộ anh trong trường học cũng có thể đủ làm tôi chết đuối, thậm chí chưa đến được trường, ở nửa đường đã chết thẳng cẳng, tôi thật sự không cảm thấy rằng kết hôn với anh tốt chỗ nào.” Nhưng, điều tốt duy nhất có lẽ là, đại khái có thể cho cô một khoản tiền lớn để giải quyết những khó khăn trước đó. “Nếu tôi một hai phải công bố thì sao?” Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn xẹt qua thâm thúy, cười như không cười, trong mắt nheo lại sắc thái hờ hững. “Mặc Lệ Tước, não anh bị úng sao? Công bố kết hôn đối với chúng ta một chút chỗ tốt cũng không có! Anh thật sự không rõ ràng hay đang giả vờ không rõ ràng?” Đầu tiên là cô, nếu cô gái mà hắn thích đã trở lại, vậy thì cô phải làm sao? Há chẳng phải sẽ trở thành đánh trống khua chiêng ly hôn. Trời ơi, tha cho cô đi! Cô không muốn như thế. Hắn tiến đến gần cô, nắm lấy tay cô, tư thế ái muội, kín đáo lên tiếng, “Em nghĩ sao, Nam Nam?” Hai tiếng Nam Nam cuối cùng, làm Cố Nam Nam nổi da gà rồi rơi đầy xuống đất. Người đàn ông này kể từ sau khi hai người thẳng thắn, dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Mỗi lần luôn có thể làm cô phải bó tay đầu hàng. Cho rằng loại mỹ nam kế này có thể khiến cho cô phải đầu hàng sao? Cô lắc đầu thật mạnh, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. “Mặc Lệ Tước, anh hãy ngẫm lại thật kỹ, đây là một chuyện khác, nếu bây giờ công bố thì sau này sẽ rất phiền toái nếu chúng ta ly hôn. Tôi nghĩ anh cũng không muốn việc ly hôn sau này sẽ ồn ào huyên náo có phải vậy không? Đến lúc đó chính là mất thể diện của Mặc gia các người.” Hắn tiếp tục lại gần, cơ thể dính sát vào cô, ánh mắt sâu thẳm, “Em muốn ly hôn với tôi như thế sao?” Cố Nam Nam rõ ràng đã hoảng sợ, mạch não này rốt cuộc là gì? Kết hôn chỉ vì lợi ích mà thôi, ai chẳng muốn ly hôn? Nếu đã không có lợi ích gì cho nhau, trăm phần trăm sẽ đường ai nấy đi! Cố Nam Nam gật gật đầu, “Muốn, thật sự muốn.” “Em không có cơ hội.” Cố Nam Nam: “……” Chẳng những mạch não của hắn không bình thường, mà ngay cả não cũng mốc meo theo. Kết quả, cô không thể tranh lại, đành phải hậm hực đi theo hắn lên xe. “Đến bệnh viện à?” Sau khi lên xe, Mặc Lệ Tước hỏi ý kiến của Cố Nam Nam. Cố Nam Nam vô cùng miễn cưỡng, “Đi đi!” Xe chạy đến bãi đậu xe của bệnh viện, Mặc Lệ Tước ma xui quỷ khiến lấy ra rất nhiều thứ từ trong cốp xe, hình như là quà tặng hay gì đó. Cố Nam Nam ngạc nhiên, “Anh mang theo nhiều thứ như thế từ khi nào vậy?” Chỉ là gặp mặt mà thôi, cũng không cần phải cường điệu như thế. Dù sao —— “Chờ em biết, mặt trời đã sớm lặn xuống núi.” “……” Người này, vẫn chán ghét như mọi khi. Không thể nói dễ nghe một chút sao? Cố Nam Nam phớt lờ hắn, bỏ đi về phía trước. Vào phòng bệnh. “Mẹ, chị!” Cố Nam Nam đi vào, nhẹ nhàng ôm lấy hai người, rồi đi đến trước giường bệnh của ba, “Tình hình của ba có tốt lên chút nào không?” Mẹ cô thở dài một hơi, “Vẫn như vậy, nhưng nhờ số tiền mà con mang đến, bệnh tình cuối cùng cũng ổn định.” Về nguồn gốc của số tiền, mẹ cô chưa từng hỏi đến, nhưng từ ánh mắt mà bà nhìn cô, có lẽ cũng đoán được gì đó. Đến lượt Cố Nam Ân lo lắng dò hỏi, “Nam, số tiền đó……” Cố Nam Nam nghe thấy chuyển động ở cửa, lập tức mỉm cười bước qua, nắm lấy cánh tay Mặc Lệ Tước, “Lệ Tước, sao bây giờ anh mới đến, không phải cùng nhau đến sao?” Mặc Lệ Tước nhìn thoáng qua tình hình trong phòng rồi nhấp môi mỉm cười, lẳng lặng nhìn Cố Nam Nam, dùng ánh mắt chất vấn cô cuối cùng chuyện là như thế nào? Cố Nam Nam mấp máy môi, hầu như không phát ra tiếng, nhưng Mặc Lệ Tước đã lập tức hiểu ra. Hắn thương tiếc sờ đầu Cố Nam Nam, rồi bước vào trong với những món quà, đặt những thứ đó xuống, đi đến trước mặt Văn Tú, dáng đứng hơi cung kính, giọng nói vô cùng dễ nghe, “Chào dì, con là Mặc Lệ Tước, chồng của Nam Nam, rất xin lỗi vì đã che giấu dì.” Phụt —— Cố Nam Nam còn đang uống nước ở một bên, nghe được lời nói của Mặc Lệ Tước, trực tiếp phun ra. Đây là tình huống đặc biệt gì? Quả nhiên, gia hỏa này trúng độc vô cùng sâu, đã hết thuốc chữa. Trên đường đi còn cảnh cáo hắn không được nói chuyện vô nghĩa. Mẹ Văn Tú cũng bị sốc bởi những lời bất ngờ này, một hồi lâu mới phản ứng trở lại, xoay người hỏi Cố Nam Nam, “Nam, đây là chuyện như thế nào?” “Con……” Cô không biết phải nói với họ như thế nào về chuyện cô và Mặc Lệ Tước kết hôn. Cô cực kỳ khó xử, Mặc Lệ Tước đi đến bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng, khẽ hôn một cái lên trán cô, nghiêm túc nói với Văn Tú, “Dì, con và Nam Nam thật sự yêu nhau, chúng con đã sớm lãnh giấy chứng nhận kết hôn từ một tháng trước, nhưng Nam Nam không muốn công bố, cho nên vẫn luôn lén gạt đi. Công việc của con cũng tương đối bận rộn, bây giờ vừa vặn có chút thời gian, chúng con muốn tổ chức hôn lễ sớm một chút.” Editor: Củ Lạc