Lòng Du Minh Tuấn bỗng trầm xuống, cảm giác mất đi cô lại càng thêm mãnh liệt, nhìn cô sắp rời đi, dưới tình thế cấp bách lập tức giữ chặt cô, muốn nói với cô sự thật. Nhưng, Cố Nam Nam lại không cho hắn cơ hội. Cô chỉnh sửa lại khuôn mặt xinh đẹp, lạnh như băng không mang theo một chút nhân gian pháo hoa[1]. [1] Hán Việt là nhân gian yên hỏa, có nghĩa là gì đó mình không biết:>> “Du tổng, dường như đây không phải là một lĩnh vực trong công việc, tôi nghĩ tôi không cần phải nghe lời anh nói.” Khí chất mạnh mẽ của cô tạo ra một cơn gió lạnh trong phòng họp, thổi bay những sợi chỉ mỏng manh được kết nối giữa bọn họ. Cô bây giờ, cuối cùng cũng có thể đối mặt với cảm xúc của chính mình. Cho đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, tay Du Minh Tuấn bị Cố Nam Nam ném ra mới từ không trung chậm rãi rũ xuống. Hắn không biết Mặc Lệ Tước đã sử dụng thủ đoạn gì, làm cô tin tưởng hắn như thế, thậm chí còn muốn kết hôn với hắn, không lẽ cô thật sự thích hắn sao? Không thể!!! Hắn ở trong lòng tự nhắc nhở an ủi chính mình hết lần này đến lần khác, nhưng từ sự lạnh nhạt nổi bật lên trong ánh mắt Cố Nam Nam như vừa rồi, hắn không nhìn thấy ấm áp, nghĩ như thế, hắn càng lâm thật sâu vào bên trong tuyệt vọng. Ra khỏi tập đoàn Du thị, dây thần kinh căng chặt của Cố Nam Nam mới từ từ thả lỏng trở lại, giơ tay lên, mới phát hiện trong lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi mỏng. Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi đối mặt với hắn vẫn sẽ hồi hộp! Cũng may công việc đã hoàn thành, sau này càng sớm càng tốt làm phía dưới ra mặt là được. Cố Nam Nam không lái xe, bây giờ cô vừa mới nhậm chức, có vẻ như sẽ rất kệch cỡm nếu cô ngồi trong xe, cho nên cô đã thề trong lòng, không làm ra những thành tích trước, thì sẽ không có ý định có một chiếc xe. Đang lúc cô chuẩn bị ngồi vào xe taxi, nửa cái chân đều đã bước vào, lại bị một lực từ sau lưng ra sức kéo trở về. Thậm chí Cố Nam Nam không thấy rõ là ai, người nọ nắm lấy tóc cô và kéo cô về phía sau. Cô theo phản xạ lùi về sau hai bước, nắm về phía bóng dáng đó, dường như bắt được cổ áo của một người và dùng sức xé nó. “Gái điếm, tiện nhân, cho cô câu dẫn Minh Tuấn này.” Minh Tuấn? Nghe được giọng nói của người đó, cuối cùng Cố Nam Nam cũng biết là ai. Cô lần theo cổ áo mà kéo, thuận thế nắm lấy tóc Mặc Tuyết, hai cô gái không màng đến hình tượng đánh nhau trên đường phố. Cơ thể Mặc Tuyết luôn rất yếu, vật lộn trong một hai phút, đã hơi thở dốc. Thừa cơ, Cố Nam Nam dùng sức đẩy Mặc Tuyết ra. “Mặc Tuyết, cô bị bệnh thần kinh phải không, ở trên đường phố la lối khóc lóc, cô không biết xấu hổ, nhưng tôi vẫn còn mặt mũi.” Cô không có ý định cạnh tranh với cô ta, nếu thật sự muốn, từ ban đầu đã không nhất đao lưỡng đoạn[2]. [2] một nhát dao chém đứt thành hai đoạn, chỉ hành động dứt khoát, cắt đứt quan hệ. Hôm nay hoàn toàn đều là vì công việc. Đương nhiên cô cũng có chút ích kỷ, để hắn ôm áy náy với cô, đáp ứng phần hợp đồng này. Không hơn. Mặc Tuyết như là âm hồn, nơi nào cũng có cô ta. Người phụ nữ này cũng thật tự mãn, bôi nhọ người khác không dứt, ăn no rồi phạm vào ngu ngốc sao? “Cô cũng có mặt mũi?” Mặc Tuyết thở dốc, “Cô câu dẫn đàn ông của người khác, cô còn muốn mặt mũi? Cố Nam Nam, cô không chết tử tế được.” Cố Nam Nam nhẹ thở phào, mạnh mẽ áp cơn giận xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chăm vào cô ta, “Mặc Tuyết, cô đừng như một kẻ điên nước bẩn nào cũng đổ lên người tôi, cuối cùng ai là tam tôi đã không so đo, bây giờ tôi chỉ muốn nói với cô, tôi không hề có hứng thú với anh ta, còn nữa, rất nhanh tôi sẽ kết hôn, đó là một người đàn ông tốt hơn anh ta gấp ngàn lần, đừng dây dưa tôi không bỏ, như vậy sẽ làm tôi cảm thấy cô rất hạ tiện!” “Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, cô nói lại lần nữa xem?” Vẻ mặt Cố Nam Nam bình tĩnh vuốt mái tóc rối bù lại về phía sau, thần sắc lạnh lùng, “Đối với phụ nữ điên như cô, muốn tôi nói mấy lần cũng có thể.” Ting ting —— Một chiếc Phantom[3] dừng lại trước mặt cả hai, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, từ bên trong lộ ra một khuôn mặt gia hỏa đẹp trai đến mức làm mọi người xung quanh phải chảy máu mũi. [3] thuộc thương hiệu Rolls-Royce, khoảng vài chục tỷ vnđ một em:> “Nam Nam, đi đâu mình đưa cậu đi?” Ánh mắt Cố Nam Nam bỗng tối sầm, kể từ sau đêm đó cuối cùng cô cũng biết đến cái tên Quý Bắc Thần. Lúc này xuất hiện ở đây là trùng hợp, hay là? Không phải cô thích nghi ngờ, nhưng tên phá hoại cuộc sống này làm cô không thể không nghi ngờ. Cô đã từng xem hắn là nam khuê mật tốt nhất trên đời, chuyện gì cũng đều chia sẻ với hắn, nhưng, chính nam khuê mật mà cô vô cùng tin tưởng, một ngày kia lắc mình biến thành một đại tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc, điều này làm cô không thể chấp nhận được. Thật ra ngay cả chính cô cũng không biết là cô không thể chấp nhận được sự hoảng loạn của mình về hắn, hay là không chấp nhận được việc thay đổi về thân phận của hắn. Tóm lại, bây giờ đã không phải là một đội nữa. Cuộc gặp gỡ giữa hai người lẽ ra phải là không can thiệp lẫn nhau, giả vờ như không nhìn thấy, mỗi người đi trên con đường của mỗi người, cây cầu của mỗi người, nhưng tình huống bây giờ lại khác, cô cấp bách cần một người bạn trai trên danh nghĩa để làm Mặc Tuyết người phụ nữ điên loạn trước mặt này hết hy vọng, không còn lì lợm la liếm cô nữa. Chỉ trong một giây, phong cách trên mặt cô lập tức đột biến, cô vặn vẹo vòng eo duyên dáng, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ đến mức ánh mặt trời cũng phải mất màu. Xuyên qua cửa sổ xe đang hạ xuống, hai tay cô ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào nói: “Anh yêu à, sao bây giờ anh mới đến chứ, anh không biết em đã chờ anh rất lâu sao?” Mặc dù đã trải qua chuyện lần trước, nhưng dường như Quý Bắc Thần cũng không thay đổi gì so với trước kia, đưa tay chạm vào đầu cô, nói: “Không phát sốt mà, sao mạch não trở nên không bình thường như thế?” Tay Cố Nam Nam ôm cổ hắn tăng thêm sức, hắn cảm giác được hít thở không thông, “Bà cô à, nhẹ chút đi!” Cô thấp giọng cảnh cáo, “Phối hợp với mình.” Mặc Tuyết không tin vào cảnh mà cô nhìn thấy trước mắt, bước lên hai bước, “Này, đây là bạn trai cô sao?” Mặc Tuyết cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt khinh thường, “Cố Nam Nam, không phải là Minh Tuấn vứt bỏ cô rồi, cho nên cô tùy tiện kéo một người đàn ông trên đường nói dối tôi là bạn trai của cô chứ! Cố Nam Nam, cô đúng là không biết xấu hổ.” Người trước mặt này mặc dù Mặc Tuyết không nói chuyện cùng hắn, nhưng Mặc Tuyết vẫn biết đến thân phận của hắn. Quý tôn tử Quý Bắc Thần, một nhân vật nổi tiếng trên toàn thế giới làm sao có thể ở cạnh loại phụ nữ tam giáo cửu lưu[4] này, đây căn bản là chuyện không thể. [4] môn phái tạp nham trong giang hồ. Nghĩ đến đây, Mặc Tuyết càng thêm cảm thấy suy đoán của mình mới là chính xác. Cố Nam Nam cô ta muốn tìm một bậc thang, cô càng không cho. Chính là muốn cho cô ta ra làm trò cười cho thiên hạ. Cho cô ta biết rằng đấu với Mặc Tuyết cô, cô ta không xứng. Quý Bắc Thần mở cửa xe bước xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp vừa đặt xuống dưới, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân lập tức làm choáng ngợp xung quanh, những tiếng la hét liên tục nổi lên bốn phía. Cố Nam Nam cảm thán, hắn đúng thật có tư chất như vậy, nhưng những tiếng la hét càng lúc càng lớn này, có phải có chút quá mức khoa trương rồi hay không? Đang lúc cô còn chưa thích nghi được với sự khoa trương như thế, chuyện càng thêm khoa trương đã xảy ra sau đó. Quý Bắc Thần tựa như ảo thuật từ trên xe bước xuống, lấy từ trong tay ra một cái hộp tinh xảo, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương trứng chim bồ câu sáng lấp lánh, hắn quỳ một gối xuống đất trước mặt cô, hai tay dâng nhẫn lên, vô cùng thành kính nhìn chăm chú vào cô, “Tiểu Nam, anh vẫn luôn rất thích em, bắt đầu từ thời trung học vẫn luôn thích em, nhiều năm như thế, tâm ý của anh đối với em chưa bao giờ thay đổi, làm trò trước mặt nhiều người như thế, là vì anh muốn cầu hôn em, Nam Nam, gả cho anh!” Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!! Mẹ kiếp!!! Axit trong dạ dày Cố Nam Nam đang nhào lộn hàng chục vòng gợn sóng, điều này quá đặc biệt. Gia hỏa này sao lại đột nhiên nghĩ ra một mánh khóe như thế, mặc dù là vì phối hợp cô, nhưng điều này mẹ nó quá phóng đại rồi!!! Mặc Tuyết ngạc nhiên đến mức miệng cũng hơi há ra, không thể nói thành lời. Quý Bắc Thần dùng hành động thực tế để chứng minh hắn chính là bạn trai của Cố Nam Nam. Sử dụng cách phóng đại như thế để tuyên bố với thiên hạ, có lẽ sẽ không ai nghi ngờ thật giả bên trong đó! Cố Nam Nam lại do dự vào giờ phút này, cô không thể nhận chiếc nhẫn này, một khi đã nhận, mối quan hệ giữa cô và Quý Bắc Thần sẽ trở nên rất phức tạp, nếu Mặc Lệ Tước mà biết một màn này thì…… Hậu quả không dám tưởng tượng. “Nhận nhanh lên!” Quý Bắc Thần vẫn quỳ một gối trên mặt đất, hai tay run rẩy, có lẽ là do quỳ đã lâu. “Chẳng lẽ cậu muốn mình tiếp tục dùng loại tư thế quỳ đáng mất mặt này sao?” Tên này đúng là mỗi lần đều sẽ cho cô một sự lựa chọn khó khăn? “Anh ta thật sự là bạn trai cô?” Sau lưng truyền đến giọng nói của Mặc Tuyết. Lúc này Cố Nam Nam mới nhớ ra, giữa bọn họ còn có một chuyện chưa chấm hết. Dưới sự kích thích của Mặc Tuyết, Cố Nam Nam bình tĩnh nhận chiếc nhẫn, “Bây giờ cô cũng thấy rồi, tôi thật sự có bạn trai, hơn nữa…về thân phận của bạn trai tôi, tôi nghĩ cô cũng rất rõ ràng rồi, so với vị đẹp trai đó của nhà cô, giàu có hơn anh ta, tốt với tôi hơn anh ta, một người mù cũng biết chọn ai, cô nói xem đúng không, Mặc tiểu thư!” “Hừ! Tôi thật không đáng giá thay Minh Tuấn, hóa ra phụ nữ anh ấy yêu cũng chỉ là loại gái lả lơi ong bướm.” Nói xong một đầu ổ gà rối bời, rất kiêu ngạo, rất đắc ý rời đi. Cái dạng này, giống như là bắt chước bừa, cô đột nhiên nhớ đến một câu, tự dán lên người sang quý nhưng nhãn cũng chỉ là một con gà rừng hạ tiện. Dùng để hình dung cô ta, là thích hợp. Phụt một tiếng, Cố Nam Nam lập tức không nhịn được, bật cười. Mọi người xung quanh từ xem kịch vui đến chúc phúc, mang theo ánh mắt hâm mộ và đố kỵ tản ra. Cũng chỉ còn lại Cố Nam Nam và Quý Bắc Thần. “Vì chúc mừng bổn thiếu gia hôm nay cầu hôn thành công, mình mời cậu ăn cơm!” “Thôi đi, cậu bây giờ là đại thiếu gia cao cao tại thượng, không phải, nên là đại tổng giám đốc, loại tép riu như tôi sao có thể cùng cậu dùng bữa tối chứ, tôi quay trở lại công ty đây.” Thật ra, cô không muốn người khác hiểu lầm. Muốn người khác, ngoại trừ tên ác ma quỷ mị kia ra, còn có thể là ai? Hắn khoác áo khoác lên người cô, “Mình vẫn là mình một chút cũng không thay đổi nha, cậu xem!” Hắn làm một cái mặt quỷ với cô. Cô buồn cười đến nỗi ôm bụng cười vang lên. Cố Nam Nam cười thật vui vẻ, Quý Bắc Thần cũng hạnh phúc theo. “Nam, cuối cùng cậu cũng cười.” Cả người Cố Nam Nam khựng lại, khuôn mặt nhanh chóng xẹt qua nóng rực, vội vàng thu lại tiếng cười. “Tại sao không cười?” Quý Bắc Thần hơi thất vọng, “Nam, cậu biết không, kể từ sau lúc đó, mình vẫn luôn muốn tìm cậu để làm rõ ràng mọi chuyện.” Lúc đó hắn còn chưa kịp giải thích được gì, cô đã bị Mặc Lệ Tước mang đi. Đây là một cơ hội. “Đều đã qua, còn nói lại làm gì.” Cô không muốn tiếp tục miệt mài theo đuổi, mặc kệ gia thế hắn như thế nào, đầu tiên cô biết chính là hắn, chứ không phải gia thế của hắn. Nghĩ như thế, trong lòng Cố Nam Nam cũng buông xuống. Cô trả lại chiếc nhẫn kim cương mà vừa rồi hắn cầu hôn cô vào trong tay hắn, “Trò chơi giả vờ hoàng tử và công chúa kết thúc, bây giờ vật trở về nguyên chủ.” Edit: Củ Lạc