"Truyền dịch?" Truyền dịch gì?
Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt không hiểu của cô, chỉ vào tủ thuốc bên kia, "Cầm máu! Bên kia có, truyền cho tôi! ’
Trải qua chuyện này, hiện tại anh chỉ muốn nhanh khỏi một chút, anh không muốn trải qua chuyện này thêm một lần nào nữa, thật sự là quá kinh khủng!
Mặc dù nhập ngũ đã mười hai năm, nhưng anh chưa bao giờ trải qua khổ sở như hôm nay
"Ồ!"
Sính Đình đi tới, nhìn tủ thuốc chất đầy mọi thứ, tìm chai dịch truyền, thuốc cầm máu và 1 lọ thuốc kháng sinh 500mg.
"Tôi chưa từng truyền dịch cho ai bao giờ!"
Sính Đình nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị tốt những thứ này, kế tiếp chính đâm kim vào mạch máu cho anh, cô chưa từng làm qua, nhưng chắc là không có chuyện gì đâu!
Sẽ không thể vừa cắm vào liền chảy máu chứ?
Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, lạnh nhạt nói.
"Không sao, cô làm đi, tôi dạy cho cô!"
Truyền dịch rất đơn giản, ở trong quân đội, khi có đồng đội bị thương, tất cả mọi việc bọn họ đều phải chăm sóc, truyền dịch xem như là chuyện nhỏ, bao gồm cả tiêm thuốc.
"Ồ!"
Sính Đình chen vào một câu, lấy thuốc cầm máu và dịch truyền đi tới trước mặt anh, bị hành hạ lâu như vậy, sắc trời đã có chút tối, Sính Đình mở đèn các nơi, bên trong nhà chợt sáng như ban ngày.
"Cái đó, tôi thật sự không biết truyền dịch! Nếu đau, anh có thể nhịn được thì nhịn!"
Mạc Thiên Kình không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, truyền dịch, có thể sẽ rất đau!
"Nắm tay lại!"
Sau khi treo chai dịch truyền lên, Sính Đình học bộ dạng giống những người y tá, kêu Mạc Thiên Kình nắm tay, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay một chút để tìm kiếm mạch máu.
"Đây rồi!" Sính Đình nhìn thấy mạch máu của anh đã lộ ra, bèn cầm kim nhẹ nhàng đâm vào ngay.
Sao không đâm kim vào được, Sính Đình cau mày, lực chú ý tập trung tất cả trên tay anh, dùng thêm mấy phần sức lực, lông mày Mạc Thiên Kình vừa nhíu, mu bàn tay đã truyền đến cảm giác đau đớn.
"Chết tiệt! Mẹ kiếp, thật sự đâm không vào!"
Sính Đình rút kim ra, dùng bông xoa xoa vết đâm, rồi lại cầm kim tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Mạc Thiên Kình nhìn tay anh bị cô đâm tới đâm lui, nhưng căn bản lại không đâm trúng.
"Cô thả lỏng một chút!"
Đau đớn anh cũng không thèm để ý, chỉ là đau hơn so với dự đoán một chút thôi!
Dù sao tay chân cũng toàn vết thương, đau đớn cũng không kém mu bàn tay chút xíu nào!
Sính Đình đâm kim cả nửa ngày, vẫn chưa thành công, không khỏi cả giận!
"Cái kim này muốn bị đánh đòn đi!"
Mạc Thiên Kình nhìn mu bàn tay mình, mặc dù tay mình có hơi thô ráp, nhưng không phải vì vậy mà hành hạ nó chứ, điều anh sợ nhất chính là bị kim đâm, hơn nữa còn ở trước mặt vị hôn thê của chính mình.
Nhưng so với sự hành hạ như vừa rồi, anh thà bị kim đâm còn hơn.
"Thì ra cái kim cũng sợ bị đánh đòn, sao anh không nói sớm!"
Sính Đình liếc anh một cái, bất mãn oán trách, còn làm hại cô đâm cả nửa ngày, mệt chết đi được!
(Cũng không biết người nào mệt mỏi, bị cô đâm tóe máu ra rồi, mu bàn tay cũng thành cái tổ ong mật rồi)
Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, bình thường anh cũng ít nói, đối với phụ nữ càng ít nói hơn. Đối mặt với những lời chỉ trích của cô, anh lựa chọn im lặng.
"Thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, cô dùng ống tiêm rút ra, tiêm cho tôi!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt chỉ huy, bước chân Sính Đình đã dời đi.
"Anh chờ chút!"
Sính Đình đi tới, nhìn thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, theo như lời anh nói, cầm một ống tiêm lớn nhất, rút thuốc cầm máu và thuốc kháng sinh, sau đó quay lại!
"Cô phải dùng tới ống tiêm lớn như vậy sao?"
Mạc Thiên Kình cau mày, nhìn ống tiêm trong tay cô, thật sự không biết mình sẽ đau tới cỡ nào.
Sính Đình tự tin nói.
"Anh yên tâm, tôi đã có kinh nghiệm rồi!"
"Vậy thì tốt!" Mạc Thiên Kình thở phào nhẹ nhõm, Sính Đình đã đi tới phía sau anh ngồi xổm xuống, kéo quần, lộ ra cái mông.
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
(Haiz, kêu thảm thiết a, Sính Đình bĩu môi nói, trước kia tôi thường tiêm cho bảo bối của tôi, một con chó nhỏ dễ thương lắm đấy!)
Truyện khác cùng thể loại
238 chương
22 chương
120 chương
52 chương
152 chương