"Cô giúp tôi cầm cái bồn tiểu!" Mạc Thiên Kình ho khan mấy tiếng, gương mặt đẹp trailạnh lùng khẽ đỏ ửng, quay đầu tránh tầm mắt của cô, hiện tại vết thương của anh bị nứt ra, anh căn bản không cách nào đi tiểu. Nhưng anh cũng không có khả năng tè ra quần, dưới tình huống như thế anh cũng chỉ có thể đỏ mặt gọi cô giúp một tay cầm cái bồn tiểu thôi! Sính Đình nóng bừng mặt, vẻ mặt cũng bắt đầu mất tự nhiên, "Cái bồn tiểu ở đâu?" "Phòng vệ sinh có một cái!" Mạc Thiên Kình nói xong, Sính Đình bỏ chạy vào phòng vệ sinh, xoay người lấy một cái bồn tiểu màu đỏ đi ra đặt ở dưới người anh. "Cái đó. . . . . . Chính anh có thể chứ?" Phải có thể chứ? Đừng nói là kêu cô kéo ra, cô cũng không muốn. "Có thể!" Giọng nói mạc Thiên Kình rất nhỏ, Sính Đình nghe xong xoay người rời đi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang trên lầu hai, Sính Đình lập tức chạy đi. "Sính Đình, chung sống như thế nào?" Ngọc Kỳ Lân vừa mở miệng liền hỏi, Sính Đình bị ông nhắc tới liền nổi trận lôi đình, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, trên mặt vẫn còn cảm giác nóng bừng khó chịu. "Ông nội, ông kêu cháu tới đây làm vú em hả, thương thế của anh ta nghiêm trọng như vậy, ngay cả đổ nước tiểu cũng không thể tự lo liệu, ông kêu cháu phải chăm sóc thế nào. . . . . ." Sính Đình nổi giận hầm hừ, bây giờ chỉ là cái bồn nước tiểu đó thôi, nếu là chất thải kia thì sao đây? Cô giúp thế nào, giúp anh cởi quần, hay chùi đít cho anh? A a! ! ! Cô không phải bà vú! Ngọc Kỳ Lân đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút, nghe thấy tiếng Sính Đình gào thét, không khỏi cau mày, con bé này cũng sắp kết hôn rồi, sao còn nóng nảy như vậy! "Sính Đình, cháu cứ coi nó như một đứa bé trai đi, chăm sóc xi ỉa xi đái một chút!" Nếu như thấy hết cũng không có quan hệ gì a, ông chính là nghĩ như vậy, tốt nhất khi trở về gạo sống nấu thành cơm chín, thì ông có thể ôm chắt rồi! Trong mắt Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là nụ cười, Mạc Tử Khiêm ngồi một bên nghe chiến hữu cũ nói như thế cũng gật đầu tán đồng. Mặc dù lần này cháu trai bị thương là trọng điểm, nhưng ít nhất cũng cho các ông sáng tạo ra rất nhiều cơ hội. Đến lúc đó ông lại nói cơ thể Thiên Kình đã bị cô nhìn thấy hết rồi, cô phải phụ trách! Ha ha, ông thật sự là quá thông minh! "Bé trai? Chết tiệt! Làm sao có thể!" Có bé trai nào lớn như thế sao? Xi ỉa xi đái, cô làm sao có thể ẵm một người đàn ông lớn đến như vậy được, làm sao có thể bưng phân đi đổ được! "Ha ha. . . . . ." Ngọc Kỳ Lân cười gượng mấy tiếng, Sính Đình lớn tiếng nói, . "Ông nhanh phái một người y tá tới đây, cháu muốn trở về đi làm!" Cô không làm! Cô thà rằng ngày đêm phá án không nghỉ ngơi! Cũng không muốn chăm sóc một “bé trai ”lớn như vậy! "Sính Đình, ông nội quên nói cho cháu biết, chỗ của cháu toàn bộ đã cài đặt hệ thống bảo vệ, căn bản không ra khỏi được, cháu nên ở đó ở mấy ngày đi!" Ngọc Kỳ Lân giảo hoạt nói, nhìn chiến hữu cũ bên cạnh, nụ cười tràn đầy. "Cái gì!" Ngọc Sính Đình không dám tin, nổi trận lôi đình, cô bị trúng kế! "Ông không cho cháu về, cháu sẽ chết cho ông xem!" Ngọc Sính Đình nổi giận, cũng học ông nội uy hiếp ông. "Này . . . . . . Này. . . . . . Sính Đình, cháu nói cái gì, sao lại không nghe thấy, có phải tín hiệu không tốt hay không? Sính Đình!" Ngọc Kỳ Lân giả bộ không nghe được, lớn tiếng kêu mấy câu sau đó cúp điện thoại, hai ông già liếc mắt nhìn nhau, gian trá vô cùng. "Ông nội xấu xa!" Sính Đình nổi giận vứt điện thoại trên sàn nhà, mang cô “giả trư ăn cọp” sao, xem cô chạy thoát thế nào! "Phốc . . . . ." Dưới lầu phát ra một âm thanh gì đó, Sính Đình vừa đi xuống, lập tức ngửi thấy một mùi vô cùng hôi thối, gương mặt đẹp traicủa Mạc Thiên Kình trở nên xanh mét, vẻ mặt đầy khổ sở. Sính Đình bóp mũi, nổi giận hỏi, "Anh sao thế?" Mạc Thiên Kình sắc mặt không tốt, chỉ vào bát cháo thịt nạc kia, "Sau khi ăn xong đau bụng, muốn đi tiêu!"