Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 238
Thiếu chủ đeo mặt nạ nhìn Mạc Thiên Kình đang lăn lộn trên đất liền nhếch môi cười lạnh, không ngờ người như Mạc Thiên Kình cũng sẽ có ngày nhếch nhác như vậy, ý cười lạnh lùng trên khóe miệng càng đậm.
"Thiếu chủ, hắn. . . . . ."
"Không cần phải xem nữa, ta muốn hắn ta phải tuyệt đối mất trí nhớ!"
Thiếu chủ đeo mặt nạ liền cởi mặt nạ của hắn ra, gương mặt tuấn tú dần dần hiện ra, nói với Mạc Thiên Kình.
"Mạc Thiên Kình, anh biết ta hay không?"
"Thiếu chủ, ngài không thể như vậy. . . . . ."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, cái ta muốn chính là để cho nhìn hắn ta nhìn rõ ràng!"
Mạc Thiên Kình ngẩng đầu lên, trong lòng tuy chấn kinh nhưng trên mặt lại làm ra vẻ nghi ngờ, lộp bộp hỏi.
"Anh là ai?"
Thế nào mà lại là Belle, Mạc Thiên Kình cho dù thế nào cũng không ngờ được Thiếu chủ đeo mặt nạ lại chính là Belle, thật sự là quá kinh ngạc, nhưng tại sao hắn lại muốn đối phó với anh?
Hình như anh cũng không làm chuyện gì uy hiếp hắn, vậy tại sao hắn lại muốn làm như vậy với anh chứ!
Belle lấy chiếc nhẫn ra, để trước mắt Mạc Thiên Kình, nhìn là nhận ra ngay đó là chiếc nhẫn đêm đó anh mua để cầu hôn với Sính Đình.
Belle đi tới, hung dữ lấy chân đạp lên trên chiếc dẫn, trên gương mặt anh tuấn giờ phút này toàn là nét khủng bố dữ tợn, bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy sợ.
"Cô ấy là của tao, không phải của mày, Mạc Thiên Kình mày không có tư cách cùng ở đây với cô ấy, mày không có tư cách!"
Mạc Thiên Kình nhìn Belle, anh biết mình bây giờ chỉ có thể giả bộ ngu ngốc mà thôi, không ngờ được lại có thể biết hắn ta vì lấy được Sính Đình nên mới bắt anh, nhưng cũng thật may hắn ta không nảy sinh ý đồ xấu.
Mạc Thiên Kình nhìn hắn, đần độn hỏi.
"Mạc Thiên Kình là ai, hắn là không phải người xấu chứ?"
Belle nhìn Mạc Thiên Kình, đột nhiên cười lớn.
"Ta xem hắn chẳng những là mất trí nhớ, hơn nữa lại còn rất ngu ngốc nữa?"
Mạc Thiên Kình không ngờ hắn ta cư nhiên lại nghĩ như vậy, không thể làm gì khác hơn là giả bộ tiếp tục wngu ngốc.
Liền chỉ vào Belle lớn tiếng nói.
"Mày mới là ngu ngốc, tao không phải ngu ngốc mà là thiên tài!"
Belle nghe anh nói vậy càng cười ngông cuồng thêm, nhìn dáng vẻ của Mạc Thiên Kình bây giờ, hắn thật sự thấy hả hê, Mạc Thiên Kình đã trở thành kẻ ngu đần, quả thật ông trời cũng muốn giúp hắn.
"Thả hắn ta ra, người như vậy đưa trở về cũng vô ích, để cho hắn ở lại Mỹ làm một tên ăn xin ngu ngốc!"
"Thiếu chủ, chúng ta còn phải kiểm tra thêm, có lẽ hắn chỉ giả bộ thôi !"
Người đàn ông kia lo lắng nói, nhìn Mạc Thiên Kình thì xem ra không giống như đang giả bộ, nhưng hắn ta vẫn muốn kiểm tra thêm, có như vậy mới có thể an tâm.
Belle nhìn tên thuộc hạ nhiều chuyện của mình rồi phất tay một cái, "Không cần, Mạc Thiên Kình tuyệt đối đã bị mất trí nhớ, đã thành một kẻ ngu đần, Lam Tư, ngươi không cần nghĩ quá nhiều!"
Nhìn trên mặt tên thuộc hạ đều là thận trọng, thật đúng là không dùng được!
"Nhưng Thiếu chủ, chúng ta như vậy có chủ quan quá hay không, nếu như hắn ta giả bộ mất trí nhớ, vậy chúng ta liền bị lộ thân phận, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ bị. . . . . ."
"Đừng nói nữa... Lam Tư, ngươi trở về cho ta!"
Belle rất tức giận rống lên, điều hắn không thích nhất là người khác nghi vấn năng lực của hắn, hắn làm sao ngay cả việc Mạc Thiên Kình có mất trí nhớ hay không cũng không phân biệt được!
Lam Tư nhìn Mạc Thiên Kình, thấy Thiếu chủ tức giận đến cắn răng, chỉ có thể nắm chặt quả đấm, hắn thật muốn bắn chết tên Mạc Thiên Kình này, nhưng sợ Thiếu chủ trách phạt, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò rời đi.
Mạc Thiên Kình nhìn Belle, rất nghi ngờ hỏi.
"Hắn ta tức giận sao?"
Dáng vẻ ngây ngô, có chút si ngốc, Belle nhìn Mạc Thiên Kình, thật là càng nhìn càng thấy vui mừng, hắn cũng không tin Mạc Thiên Kình bị như vậy mà Sính Đình vẫn còn có thể thích hắn ta.
Nhưng mà bây giờ hắn không có thời gian chơi đùa với kẻ ngu đần này.
"Người đâu tới đây, đưa hắn ta trở về ở trong nước rồi bỏ lại đó!"
Belle phân phó xong liền xoay người rời đi, Mạc Thiên Kình vội vàng đuổi theo, gọi:
"Ông anh à, chơi với tôi đi!"
Chỉ tiếc, Belle đã sớm ngồi xe rời đi.
"Đi thôi, tao đưa mày đi ngồi máy bay!"
Một người đàn ông khác lạnh lùng nói, Mạc Thiên Kình nhìn hắn ta, khéo léo gật đầu, hoàn toàn tựa như đứa con nít, nhìn sự miệt thị trong mắt người kia trong lòng liền cười lạnh.
Anh không phải là không thể rời khỏi chỗ này, nhưng là hiện tại anh phải trở về, thế lực của Belle ở chỗ này không nhỏ, nên anh phải giả bộ ngu ngốc mới có thể an toàn trở về nước, hơn nữa còn có thể an bài cho Sính Đình và mọi người trở về,.
Belle nhất định sẽ theo đuổi Sính Đình, chỉ là Mạc Thiên Kình lại cảm thấy chuyện tranh đoạt Sính Đình không đơn giản như vậy, khẳng định còn có những vấn đề khác.
Chỉ là đến tột cùng là chuyện gì, anh vẫn chưa rõ ràng lắm.
Cũng không biết Diệp Duệ đã tỉnh chưa, anh trở về vừa đúng lúc cũng có thể điều tra chuyện của Diệp Duệ, sau đó liền an bài cho Sính Đình và bọn họ trở về.
Mạc Thiên Kình đi theo phía sau hắn ta, người đàn ông kia đưa anh lên máy bay rồi rời đi, cũng không nói với anh câu nào.
Mạc Thiên Kình vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm đó, giờ phút này nó vừa rách, vừa cũ, mặt mũi lại bẩn thỉu, giống y như là tên ăn xin vậy.
Trên máy bay, anh bị ghét bỏ ngồi ra một góc, bọn hắn bịt mũi ghét bỏ nhìn anh.
Mạc Thiên Kình ngồi ở chỗ của mình, nhắm mắt lại, anh biết người mình rất thúi, rất dơ, nhưng anh cũng biết khi trở về nước rồi anh cũng không nhất định là được an toàn.
Chẳng bao lâu bọn họ đã về đến Trung Quốc, Mạc Thiên Kình mới vừa xuống máy bay, đã nhìn thấy hai người đàn ông đeo kính râm đi tới, họ đi tới trước mặt anh, mang anh đi ra khỏi sân bay.
Hai người này mang Mạc Thiên Kình đi vào một con hẻm nhỏ, Mạc Thiên Kình phòng bị nhìn bọn họ, hai người kia đột nhiên quay đầu lại nhìn anh rồi lấy dao găm ra đâm về phía anh.
Mạc Thiên Kình vội vàng tránh né, rất dễ dàng tránh thoát đòn sát thủ rồi nhìn thẳng vào mắt tên kia cười lạnh.
"Mày không bị mất trí nhớ!"
Làm sao có thể, tin tình báo mới nhất không phải đã thông báo Mạc Thiên Kình bị mất trí nhớ, hơn nữa còn trở thành kẻ ngu đần sao? Làm sao lại có bản lĩnh nhanh nhẹn như thế?
Mạc Thiên Kình cười lạnh nhìn bọn họ, đứng ở phía đối diện, lạnh lùng khóa chặt con dao găm trong tay bọn họ, ánh mắt trở nên rất lạnh.
"Mất trí nhớ, tại sao tao lại mất trí nhớ để mặc cho chúng mày khi dễ được, nói, là ai cho phái bọn mày đến giết tao!"
Mạc Thiên Kình giờ phút này không còn có chút ngu đần nào, mặc dù ăn mặc như tên ăn xin, nhưng là phong thái nghiêm nghị lại không hề giảm tí nào, .
"Mày . . . . ."
Hai tên kia lui về phía sau, nhìn Mạc Thiên Kình với ánh mắt đầy sát khí, bén nhọn nói.
"Không mất trí nhớ, vậy thì mày càng phải chết!"
Nói xong liền cầm thanh chủy thủ trong tay thật nhanh đâm về phía của Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình vội vàng né tránh, đá chân một cái bay ngược về phía tên kia, tên còn lại thấy thế lại tiếp tục đâm tới.
Mạc Thiên Kình nhìn hắn, cầm con dao găm trên mặt đất của tên kia, thật nhanh nghênh đón, thân hình nhanh như tia chớp, đâm trúng tay của hắn.
"A! ! ! !"
Hắn ta thảm thiết kêu lên một tiếng, nắm chặt cổ tay đầm đìa máu tươi, đau đến mức chảy cả nước mắt.
"Nói, đến tột cùng là người nào phái bọn mày tới đây giết tao!"
Mạc Thiên Kình nhìn một tên khác đã bị đánh ngã trên mặt đất, đang di động thân thể, lăn một vòng bò dậy, liền muốn chạy trốn. Mạc Thiên Kình vội vàng phi con dao trong tay vào bắp đùi của hắn, làm hắn thét lên một tiếng thê thảm,.
Mạc Thiên Kình đang muốn đi tới, chất vấn bọn họ, đã nhìn thấy hai người cảnh sát đi tới, nhìn thấy Mạc Thiên Kình và hai tên đang bị thương kia, liền lập tức lấy súng ra chỉ vào vào bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
238 chương
22 chương
120 chương
52 chương
152 chương