Lý Băng nhìn anh chằm chằm, từng chữ từng chữ đều là cắn răng nghiến lợi nói. "Tôi nói là ngay cả khi tôi chết, tôi cũng sẽ không làm người tình của anh!" Lý Băng vừa nói xong, Diệp Duệ liền vung tay lên tát cô một cái, Lý Băng theo bản năng lui về phía sau, bàn tay vừa chạm vào gương mặt trắng nõn thì cả người liền ngã ra phía sau bụng chợt va mạnh vào bàn trà. "Lý Băng!" "Lý Băng!" Mọi người hoảng sợ thét lên chói tai nhưng không kịp giữ cô lại, Lý Băng liền cảm thấy bụng quặn đau, dưới thân như đang có thứ gì đó chảy ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Diệp duệ, trong ánh mắt tràn đầy thù hận! Diệp Duệ cũng không ngờ đến mình tức giận đến nỗi ra tay tát cô, hơn nữa còn làm cô ngã xuống đất. "Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!" Nhìn giữa hai chân Lý Băng chậm rãi chảy ra vệt máu, Thủy Nhi bị dọa sợ kêu to lên, cảm giác như thế cô đã quá quen thuộc, cô biết rất rõ ràng hiện tượng này báo hiệu cho cái gì. Diệp Duệ ngồi xổm xuống đang muốn bế cô lên liền bị Lý Băng hung dữ đẩy ra, trong ánh mắt của nàng viết đầy hận ý. Belle đi tới bế Lý Băng lên, sải bước chạy đi, Thủy Nhi cũng vội vàng theo ra. Mạc Thiên Kình và Thượng Quan Quân Triết cũng từ phòng bếp chạy ra nhìn chỗ Diệp Duệ đang đứng còn đọng vết máu liền trợn tròn mắt. Chuyện sao lại biến thành tình trạng này! Anh gọi Diệp Duệ tới đây chỉ hi vọng anh ta sẽ giải thích rõ, muốn Lý Băng ở cùng với mình, không ngờ cư nhiên lại phá hủy cả đứa con của bọn họ. Diệp Duệ đứng ở nơi đó, cả người vẫn còn ngây ngốc ngơ ngác! "Mạc Thiên Kình nhìn Diệp Duệ, lạnh giọng nói. "Diệp Duệ, lần này tôi thật sự đã nhìn lầm anh!" Anh có thế nào cũng không ngờ đến Diệp Duệ lại có thể manh động như vậy, Lý Băng rất quan tâm đến đứa con này, có thể nói, cô ấy trừ mình ra, thứ quan tâm nhất thân thiết nhất chính là đứa nhỏ ở trong bụng, nhưng mà bây giờ đã bị Diệp Duệ làm thành như vậy, đứa bé khẳng định không giữ được nữa rồi. Diệp Duệ ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Thiên Kình, cả người liền ngã ngồi ở trên ghế sofa, hai mắt khép chặt lại. Anh chỉ là đang tức giận chuyện cô giấu giếm mình tự ý mang thai, không ngờ cư nhiên lại đẩy cô ra, còn đứa bé, nghĩ đến đứa bé Diệp Duệ càng thêm lo lắng. Nhất định là không giữ được rồi! Bên trong bệnh viện, Lý Băng đã được đưa vào phòng cấp cứu, Thủy Nhi nhìn máu trên tay Belle, nhìn Belle đang ngây ngẩn cả người thì cảm thấy chuyện này trở nên rất khó tin. Giải phẫu vẫn đang được tiến hành, Mạc Thiên Kình liền chạy tới, Diệp Duệ cũng đi theo tới đây, nhìn cửa phòng giải phẫu vẫn đang đóng chặt, Diệp Duệ liền cầu nguyện trong lòng, hi vọng lần này bọn họ có thể bình an vượt qua nguy hiểm. Thủy Nhi nhìn Diệp Duệ, đối với người đàn ông đầy bạo lực này trên mặt viết đầy chán ghét. "Diệp Duệ, anh còn tới chỗ này làm gì! Có phải anh muốn xem đứa bé có còn hay không chứ gì, tôi cho anh biết, anh lập tức cút cho tôi, Lý Băng nếu không có việc gì thì có lẽ tôi sẽ tha cho anh còn nếu như Lý Băng có chuyện thì Tiếu Thủy Nhi tôi cho dù có đánh không thắng anh cũng sẽ hung hăng đánh anh một trận!" Người đàn ông này thật sự rất đáng bị ăn đòn, cư nhiên lại bạo lực như vậy. Diệp Duệ nhìn Thủy Nhi, đối với chỉ trích của cô, anh một câu đều không dám nói, anh biết trong chuyện này anh đã sai rồi. Anh cũng không biết tại sao mình lại manh động như vậy, đây hiện tại hoàn toàn là tự anh tìm đến! "Thủy Nhi, cô không cần nói nữa, chuyện có thể không nghiêm trọng như thế!" Mạc Thiên Kình lời vừa mới dứt, thì đèn của phòng giải phẫu cũng vừa tắt, bác sĩ đẩy Lý Băng ra ngoài, Thủy Nhi liền vội vàng chạy tới, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, thế nào rồi!" Bác sĩ nhìn cô, nhàn nhạt nói. "Đứa bé không còn nữa, người mẹ thì không có việc gì!" Một câu nói thôi lại khiến cho Diệp Duệ hoàn toàn bối rối, cư nhiên anh lại tự tay giết chết con của mình, trong đầu hiện giờ chỉ có một ý niệm đó là tự tay anh đã bóp chết con của mình! Nghĩ đến điều này, Diệp Duệ liền cảm thấy mình thật sự rất đáng chết, đứa bé không còn nữa, Lý Băng nhất định là hận chết anh rồi. "Các người thật không có lương tâm, một đứa bé trai đẹp như vậy liền bị các người hại chết rồi!" Bác sĩ nhìn bọn họ, lắc đầu. Đáng tiếc cho bé trai tuy còn chưa được ra đời nhưng cũng đã thành hình rồi. "Lần này anh đã hài lòng chưa, con trai của tôi bị anh giết chết rồi, Diệp Duệ, cả đời này, anh cũng đừng mong tôi sẽ tha thứ cho anh!" Lý Băng nằm ở trên giường phẫu thuật, hung dữ nhìn Diệp Duệ nói, sau khi nói xong liền nhắm mắt lại, một dòng lệ từ trong khóe mắt cô chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt khác thường làm cho người ta nhìn vào đã thấy đau lòng. Thủy Nhi nhìn Lý Băng, cũng đều là cô nhi, lại giống nhau bị mất đi đứa bé, làm sao cô lại không hiểu cảm giác của Lý Băng giờ phút này như thế nào. Diệp Duệ nhìn Lý Băng, muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt ra được. Anh biết, hiện tại mặc kệ anh có nói gì cũng đều là nói nhảm, Lý Băng chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh. Còn con anh cứ như vậy mà mất đi rồi! Diệp Duệ thế nào cũng không ngờ đến mình chạy tới đây lại đẩy đứa bé vào điện diêm vương như vậy. Nghĩ tới đây, Diệp Duệ cũng rất hối hận, nhưng lại không có cách nào để cứu vãn nữa rồi. Trên thế giới không có thuốc nào mang tên hối hận cả, anh cũng không có bản lĩnh này. Thủy Nhi cùng đi với Lý Băng vào phòng bệnh, Diệp Duệ đứng ở nơi đó, cả người đều đang rối bời. Mạc Thiên Kình vỗ vỗ phía sau lưng của anh, thở dài nói. "Diệp Duệ, lần này, anh thật sự rất quá đáng rồi! Lý Băng là cô nhi, mà bây giờ anh lại giết chết con trai của cô ấy cũng đồng nghĩa với việc giết chết người thân duy nhất của cô ấy rồi! Đời này cô ấy có thể không có cách nào tha thứ cho anh được!" Thử hỏi, người con gái nào lại nguyện ý tha thứ cho hung thủ đã giết chết chính đứa con của mình. "Tôi hiểu rất rõ điều này!" Diệp Duệ lẩm bẩm nói xong liền xoay người rời đi. Mạc Thiên Kình nhìn bóng lưng Diệp Duệ rời đi, lại cảm thấy thật ra thì Diệp Duệ cũng rất đáng thương, nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của anh ta cũng thấy hiện tại tâm tình cũng đang xuống thấp trầm trọng. Trở lại biệt thự thì đã là hơn chín giờ tối rồi, Mạc Thiên Kình bảo Thượng Quan Quân Triết đi ngay bệnh viện còn mình thì mang cháo gà lên cho Sính Đình ăn. Trở về phòng, Mạc Thiên Kình liền nhìn thấy Sính Đình đang nằm ở trên giường cho bảo bảo bú sữa, nhìn thấy Mạc Thiên Kình trở lại, liền vội vàng hỏi. "Lý Băng hiện tại như thế nào, đứa bé sao rồi?" Sính Đình có thế nào cũng không ngờ đến, đứa con của Lý Băng lại bị Diệp Duệ hại cho mất đi, nhưng cô vẫn hi vọng Mạc Thiên Kình nói đứa bé vẫn còn giữ được. Mạc Thiên Kình đi tới bên giường, yêu thương nhìn nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy của bảo bảo, nhẹ nhàng hôn lên trên trán chúng. "Đứa bé không còn nữa nhưng Lý Băng thì không có việc gì!" "Diệp Duệ lần này thật sự rất quá đáng rồi!" Sính Đình tức giận đến cắn răng, đứa nhỏ trong bụng của Lý Băng đã được bốn tháng, cư nhiên bây giờ lại không còn, bảo sao cô ấy lại không nổi giận, không khó chịu. Không ngờ Diệp Duệ lại cư nhiên độc ác như thế, ngay cả con ruột của mình cũng xuống tay được. "Đúng vậy, quả thật rất quá đáng, trong chuyện này anh cũng có phần sai !" Nếu như không phải anh mang tin tức Lý Băng mang thai nói cho Diệp Duệ thì anh ta cũng sẽ không tới nơi này, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, không thể phủ nhận được Diệp Duệ có lỗi cả Mạc Thiên Kình cũng có lỗi. "Lần này, Diệp Duệ và Lý Băng hoàn toàn chấm dứt rồi!" Thở dài nói xong, Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình một cái, giao đứa bé cho anh bế. Mạc Thiên Kình nhìn bảo bảo mềm mại trong ngực mình, thấy rất đáng tiếc, bởi vì một câu nói của mình lại khiến cho con của Lý Băng chết yểu như vậy. Diệp Duệ, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, lại nhớ đến dáng vẻ tịch mịch lúc rời đi, anh thật có chút lo lắng. Cả đêm, Mạc Thiên Kình đều ôm đứa bé ngủ, sang ngày hôm sau vừa rạng sáng điện thoại di động liền vang lên là lão l gọi tới. "Thượng tướng, lúc thị trưởng trở lại liền bị người ta bắn vào ngực trái, hiện tại đang hôn mê, sinh mạng gặp nguy hiểm!"