Sính Đình nhìn bọn họ, bọn họ chắc cũng muốn cô nói chuyện cho dứt khoát, dù sao lề mà lề mề cũng không phải là phong cách của Ngọc Sính Đình cô. Cầm điện thoại di động lên, Sính Đình viết mấy chữ “Anh đi lên đây đi” theo tin đã gửi đi thì tim cũng đập bùm bùm trong ngực, nhảy rất lợi hại. Belle nhìn cô rồi tiến lên cầm tay của cô trấn an. "Đừng sợ, đã có tôi ở đây!" Sính Đình nhìn Belle, thật hi vọng người nói ra câu nói này chính là Mạc Thiên Kình, đáng tiếc, người đứng ở bên cạnh cô không phải anh, cô liền nhìn Belle khẽ mỉm cười, nói: "Cám ơn!" Mạc Thiên Kình nhận được tin nhắn của Sính Đình, sửng sốt một hồi, sau đó liền xuống xe đi vào trong, cửa chính của biệt thự tự động mở ra, Mạc Thiên Kình đi vào, theo thói quen nhìn chung quanh một cái rồi trực tiếp đi lên lầu hai. Nghe tiếng nói chuyện của bọn họ, liền đi thẳng vào gian phòng, đập vào mắt anh chính là hình ảnh Sính Đình đang nắm tay tên ngoại quốc đó. Nội tâm Mạc Thiên Kình liền bốc hỏa, trong nháy mắt phun trào lên, rất muốn mắng to, nhưng nghĩ tới mục đích của mình đến nơi này, chỉ có thể ngăn chận nóng giận xuống, trên gương mặt anh tuấn đôi môi mỏng mím chặt, mặt không có tí vui vẻ nào. Sính Đình hiển nhiên cũng nhìn thấy anh tiến vào, mấy tháng không gặp, anh cũng gầy đi không ít, gương mặt tuấn tú với ngũ quan tuấn dật vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng Sính Đình biết anh đã không thuộc về mình nữa rồi. "Ông nội, Lý Băng, Belle, các người đều đi ra ngoài đi, cháu muốn nói chuyện một chút!" Sính Đình nhàn nhạt mở miệng, cũng đã không còn nóng nảy như trước kia, ở trước mặt của anh cô không hy vọng mỗi lần đều thể hiện tính tình nóng nảy, cô là phụ nữ nên cũng có thể dịu dàng đối với người khác, chỉ là hiện tại anh đây cũng không phải để thể nghiệm sự dịu dàng của cô. Belle nhìn người đàn ông trước mắt cũng anh tuấn cao lớn như mình, có thể coi là một người đàn ông khí vũ bất phàm. Rất rõ ràng, nếu như so sánh anh với người đàn ông này, thì Mạc Thiên Kình là người có khí phách lãnh đạo, còn anh lại là một thân sĩ dịu dàng. Anh cũng không biết, Sính Đình có thích mẫu người như anh không? "Sính Đình, nếu như anh ta dám khi dễ em, thì cư lớn tiếng gọi tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ em đánh cho anh ta một trận!" Belle dùng tiếng Trung nói rất rõ ràng, Sính Đình cười cười với anh, gật đầu một cái. Mạc Thiên Kình không khỏi hiềm nghi dùng con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cái người tên là Belle kia, khi dễ anh nghe không hiểu tiếng Anh hay sao? Cư nhiên lại dùng thứ tiếng Trung quái dị để nói. Sính Đình chính là người phụ nữ của anh, đứa con trong bụng cũng là con của anh, tên người nước ngoài này tại sao lại muốn can thiệp vào chuyện này! Chán ghét! Sính Đình nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Kình khí sắc không tốt, có chút buồn cười, có cảm giác là hình như anh đang ghen thì phải! Ghen? Sính Đình bị ý tưởng của chính mình dọa sợ hết hồn, anh sẽ quan tâm cô và người khác ở chung một chỗ hay sao! "Belle, anh cứ lưu lại đi, một lát nữa giúp tôi đổi tã cho bảo bảo!" Sính Đình nhìn Belle đi ra tới cửa đột nhiên hô lên, Belle quay đầu lại, nhìn Sính Đình, lại nhìn sang sắc mặt không tốt kia của Mạc Thiên Kình bèn gật đầu một cái. "Sính Đình, con của anh không cần người ngoài đến giúp đỡ!" Mạc Thiên Kình vô cùng tức giận, tận lực để cho giọng nói của mình ôn hòa một chút. Sính Đình nhìn anh nói: "Được, vậy bây giờ anh đi thay tã cho con đi!" Sính Đình vừa mới nói xong, các bảo bảo giống như rất phối hợp liền ‘ oa oa ’ khóc lớn, Sính Đình đi tới, vén lên nhìn một cái, cư nhiên là ỉa ra rồi. Không nhịn được muốn cười thật to, mãnh liệt hôn bảo bảo một cái rồi kích động nói với Mạc Thiên Kình: "Bảo bảo ỉa rồi, anh đi thay tả đi!" Sính Đình hiện tại thật rất mừng rỡ vì bây giờ cô chính là dùng tã cho bảo bảo, có thể khiến cho Mạc Thiên Kình biết thay tã là như thế nào, không phải miệng nói mà có thể làm được! Mạc Thiên Kình đi tới chỗ của Sính Đình, nhìn hai bảo bảo mềm mại, dáng dấp cùng mình giống nhau đến mấy phần, hơn nữa chỗ chết người nhất chính là bọn chúng đang oa oa khóc lớn, hơn nữa lại còn ỉa thối nữa. "Hành động đi!" Sính Đình ngồi ở bên giường nhìn bảo bảo, Mạc Thiên Kình đưa tay ra ôm lấy một đứa, bị dọa sợ lại vội vàng trả về, bảo bảo vốn mặc cũng không nhiều, cộng thêm mới vừa ra đời, cả người mềm nhũn, anh thật sợ mình sẽ làm đau chúng. Sính Đình ở một bên nhìn anh long ngóng chân tay vụng về như vậy cố nín cười. "Thế nào không phải nói phải giúp thay tã cho con sao? Thế nào mà ngay cả ôm cũng không dám ?" Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, biết là cô cố ý gây khó dễ cho mình, nhưng lại không dám nói gì, ai bảo mình bây giờ đang ở trong giai đoạn khảo nghiệm! Cho dù có sợ, cho dù rất sợ làm đau bảo bảo, nhưng vẫn dũng cảm cố gắng đưa tay ra bế lên. Bảo bảo hình như cảm giác được ba của chúng đang bế mình nên tiếng khóc cũng dần dần nhỏ lại, mở đôi mắt nhỏ tròn vo nhìn anh chằm chằm. Mạc Thiên Kình trìu mến vuốt ve mặt mềm mại của bảo bảo, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười vui vẻ. Cũng may, con của anh cũng không có hành hạ ba của chúng. Sính Đình nhìn phản ứng của bảo bảo, ở đáy lòng tức giận mắng con mình không có tiền đồ, nhanh như vậy đã liền thần phục ở trong tay Mạc Thiên Kình rồi. "Bảo bảo, ta là ba của con, con phải nhớ ta là của con, ta tên là Mạc Thiên Kình, nhớ chưa!" Mạc Thiên Kình cười nói, nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn mềm mại khả ái kia của bảo bảo, không nhịn được hôn lên đó. Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, lại nhìn bảo bảo ở trong ngực của anh, trong lúc nhất thời cũng không biết mình nên làm như thế nào. Mạc Thiên Kình vụng về tháo tã của bảo bảo ra, nhìn trên đó là một bãi đen thùi lùi, chỉ nhíu nhíu mày, nhưng lại hoàn toàn không vì cái mùi thối này mà cảm thấy chán ghét, lại rất kiên nhẫn cầm giấy ướt lên cho chùi đít cho chúng. Sính Đình nhìn anh, Mạc Thiên Kình mặc dù cho tới bây giờ cũng chưa từng làm những chuyện chăm sóc trẻ con như vậy, nhưng động tác của anh lại rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, rất sợ làm đau cái mông của bảo bảo. Nhưng Mạc Thiên Kình khi nhìn thấy giới tính của bảo bảo thì không khỏi nhíu mày. Không phải nói là con trai sao? Như thế nào lại biến thành con gái. Dù nghĩ vậy Mạc Thiên Kình cũng không dám hé răng, mặc dù rất biệt khuất, nhưng cũng không dám thắc mắc. "Phụt phụt. . . . . . Phụt phụt. . . . . ." Mới vừa lau sạch, còn chưa kịp mặc xong quần cho đứa này, thì lại nghe thấy tiếng đánh rắm vang dội thanh thúy vang lên, tiếp theo đó là ‘ oa oa ’ khóc lớn lên. Mạc Thiên Kình cau mày, sau khi mặc quần áo tử tế cho con gái đặt nằm ngay ngắn trên giường, tiếp đó lại ôm lấy đứa kia, rất kiên nhẫn cởi tã ra, cũng lại là một đống to đen thùi lùi, sau đó cầm giấy ướt lên kiên nhẫn chùi đít cho nó. Sính Đình ở một bên nhìn anh, cau mày, nói thật, mặc dù các con là do mình sinh, nhưng cô vẫn có chút ghét mùi tanh này. Khi thấy Mạc Thiên Kình kiên nhẫn được như vậy thì cô có chút kinh ngạc. Xem ra, anh cũng là một ứng cử viên tốt trong vai trò của một người cha nhưng anh và Lam Thiến Thiến nếu muốn đều có thể sinh ra vài đứa bé được mà? Nghĩ đến điều này, Sính Đình không khỏi có chút mất hứng, trong lòng vô cùng khó chịu. "Mạc Thiên Kình, đứa bé là do tôi sinh!" Sính Đình sau khi trầm mặc thật lâu, tính toán muốn ngả bài! "Anh biết rõ điều này!" Đầu của Mạc Thiên Kình khi trả lời cũng không quay lại, rất nghiêm túc chùi đít cho con trai của mình, đứa này là con trai nên anh thật vui mừng, Sính Đình lần này nên thực hiện hiệp ước của mình rồi! "Anh cũng biết rõ như thế, vậy thì về sau cũng không cần tới tranh đoạt con với tôi. Nếu anh muốn thì có thể sinh được nhiều con với Lam Thiến Thiến dù sao thì anh cũng thích cô ta đến thế cơ mà !"