Lam Thiến Thiến không ngờ anh lại bảo cô quay về Mỹ, làm sao có thể như vậy ! Cô thật vất vả mới đuổi được cô ta đi, sao có thể rời đi lúc này được! "Thiên Kình, anh đang trách em có phải hay không!" Khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu nhìn Mạc Thiên Kình nhưng anh cũng không nhìn cô ta chỉ nhàn nhạt nói. "Em trở về đi, hiện tại anh thật rất bận, không có thời gian để tiếp em được!" Anh cũng không có cái tâm tư kia, khi Sính Đình rời đi thì tim của anh hình như đã mất đi thứ gì đó, còn có cảm giác cô rời đi sẽ không quay trở về nữa. "Vậy cũng được, ngày mai em sẽ trở về để em đi pha cho anh ly cà phê nhé!" Lam Thiến Thiến liền đi lên lầu hai rồi lại đi xuống, mặc kệ như thế nào thì tối nay cũng là cơ hội cuối cùng, Mạc Thiên Kình không động vào cô nhưng một khi anh uống cốc cà phê có pha thuốc này thì cô không tin anh lại không động vào mình. Khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý sau đó đi vào trong bếp, rất nghiêm túc chuyên tâm pha cà phê. Mạc Thiên Kình thì hoàn toàn không có tâm trạng gì nghĩ tới ánh mắt của Sính Đình vô cùng thất vọng nhìn anh thì không biết tại sao trong nội tâm của anh hiện tại bắt đầu lo sợ. Lam Thiến Thiến đã pha xong cà phê, liền bê hai cốc cà phê đi tới trước mặt Mạc Thiên Kình. "Uống chút cà phê đi, cái này chính tự tay em pha đấy!" "Cám ơn!" Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, cảm thấy được mùi của cà phê này rất thơm. Lam Thiến Thiến bê một cốc cà phê khác lên nhàn nhã thưởng thức. Uống nhanh lên một chút đi, uống xong thì anh sẽ trở thành người đàn ông của Lam Thiến Thiến cô, nghĩ đến một lát nữa có thể cùng anh đi mây về gió thì Lam Thiến Thiến liền thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều. Diệp Duệ từ trên lầu đi xuống, nhìn Mạc Thiên Kình, lại nhìn Lam Thiến Thiến đang nhàn nhã tự đắc uống cà phê . "Mạc thượng tướng, vụ án giao cho anh, tôi có việc đi trước!" Anh cũng một đống lớn chuyện tình không thể không ra mặt hơn nữa còn có một đống công văn cần phải xem, phải xử lý. "Ừm!" Mạc Thiên Kình nhàn nhạt gật đầu, nhìn Diệp Duệ rời đi, cả biệt thự cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Trên khay trà, cà phê nóng hổi đang bốc khói trắng, Lam Thiến Thiến thì đang ngồi ở trên ghế sô pha thưởng thức cà phê. "Thiên Kình, sao anh lại không uống, một lát nữa thì nguội mất, cà phê nguội uống sẽ không ngon đâu!" Lam Thiến Thiến nhìn Mạc Thiên Kình, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, tối nay Mạc Thiên Kình đúng là rơi vào tình thế bắt buộc. Mạc Thiên Kình nhíu nhíu mày, anh không phải rất muốn uống cà phê, mấy ngày này, sau khi Sính Đình mang thai, anh đã quen uống sữa tươi rồi, nhưng đây lại là cà phê Thiến Thiến tự tay pha, coi như không muốn uống..., cũng nên uống. "Đợi lát nữa đi, quá nóng rồi!" Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, cầm điện thoại di động ấn số điện thoại của Sính Đình vẫn thấy tắt máy. "Thiên Kình, Em thấy chị Phính Đình nhất định là rất tức giận, chờ sau khi em về Mỹ thì anh phải giải thích cho tốt có như vậy chị ấy sẽ tha thứ cho anh!" Mặt Lam Thiến Thiến làm như vô tội nói, Mạc Thiên Kình không có lên tiếng, giải thích? Anh cũng không có làm gì sai đâu? Chính cô ấy cũng đã thừa nhận là động thủ đánh Thiến Thiến, hơn nữa anh cũng tận mắt nhìn thấy cô ấy cầm trong tay cây chổi, dáng vẻ như thế quả thật rất khủng bố. "Chuyện này không cần em lo!" Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, anh không muốn cùng thảo luận với cô về chuyện của Sính Đình, đợi hai ngày nữa cô bớt giận thì anh sẽ đến nhà cô gọi cô trở lại. Lam Thiến Thiến nhìn Mạc Thiên Kình, trên khuôn mặt xinh đẹp dần dần ửng hồng, vô cùng quyến rũ. "Thượng tướng!" Đúng lúc này lão K vội vã đi tới, thở hổn hển chạy đến trước mặt của Mạc Thiên Kình. Mạc Thiên Kình cau mày, nhìn anh vội vã thở không ra hơi liền cầm cốc cà phê mà Lam Thiến Thiến pha cho anh đưa cho cậu ta uống. Lão K nhận lấy một hơi liền uống cạn, Lam Thiến Thiến cũng không kịp ngăn cản đành trơ mắt nhìn cốc cà phê kia chui vào bụng của người đàn ông bất chợt xuất hiện này. "Có chuyện gì từ từ nói!" Mạc Thiên Kình nhìn lão K đã ổn định lúc này mới mở miệng hỏi. Lão K liền đưa tài liệu mới nhất trong tay cho Mạc Thiên Kình nhìn, Mạc Thiên Kình nhìn xong liền nhíu chặt mày, không phát giác ra sắc mặt của Lam Thiến Thiến ở bên cạnh càng ngày càng trở nên ửng hồng. "Ừhm. . . . . ." Lam Thiến Thiến chỉ cảm thấy cả người nóng ran rất khó chịu, trong miệng khẽ rên ra tiếng, âm thanh kiều mị tê dại tận xương khiến Mạc Thiên Kình và lão k đồng thời quay sang nhìn cô. "Mặt của em sao lại hồng như vậy?" Nhìn mặt của Lam Thiến Thiến ửng hồng, Mạc Thiên Kình liền nhíu mày mới vừa rồi còn tốt như vậy thế nào mới có một lúc đã hồng rực lên thế này. Khi đặt tay lên trán của cô để kiểm tra thì Lam Thiến Thiến vội vàng cầm lấy tay của anh cảm thụ được anh chạm vào người mình. "Ừhm. . . . . .Thiên Kình, thật là thoải mái!" Mạc Thiên Kình có chút xấu hổ, Thiến Thiến hình như có cái gì đó không đúng? Không có phát sốt chứ? Lão K nghe thấy cô ta nói vậy...liền quan sát mặt của cô ta, lại cảm thấy cả người nóng ran, nơi đó lập tức nổi lên phản ứng, hơn nữa còn rất cứng rắn kêu gào đòi hỏi. Anh đang cũng biết bây giờ mình muốn cái gì, nhưng làm sao có thể khống chế không được ** chính mình đây? Tại sao khi nhìn thấy phụ nữ anh lại liền phát sinh ** mãnh liệt này là sao? "Thượng tướng!" Giọng của lão K khàn khàn, nhìn vào bộ ngực lồi lõm phập phồng của Lam Thiến Thiến liền nảy sinh kích động hung hăng đè cô ta dưới thân để chà đạp. Mạc Thiên Kình nhìn lão K, lại nhìn một chút Lam Thiến Thiến, trong lòng phát sinh cảm giác bất thường. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai cốc cà phê kia cũng khó trách Thiến Thiến nhanh như vậy đã đồng ý với anh quay về Mỹ, khó trách được cô ta luôn thúc giục anh uống cốc cà phê kia, hiện tại anh dám khẳng định là cô ta đã bỏ thuốc vào đó. "Thiến Thiến, ở trong cà phê đã thả cái gì vào?" Mạc Thiên Kình nhìn Lam Thiến Thiến bắt đầu ý loạn tình mê, cô gái ngu xuẩn đáng chết, chắc là đã thả không ít, nếu không dược tính sao có thể phát tác nhanh như vậy. Nhìn mặt của Lam Thiến Thiến ửng hồng vô cùng mê người. "Thiên Kình, tối nay anh chính là người đàn ông của em, em muốn giao bản thân mình cho anh!" Lam Thiến Thiến nói xong thì cánh tay ngọc thon thon liền bắt đầu cởi bỏ quần áo mỏng manh đang mặc ở trên người mình. Lão K liền nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào từng cử động của cô, cả người liền thấy khó chịu muốn chết. Nếu không phải Mạc Thiên Kình ở chỗ này, hiện tại anh sẽ nhào tới ngay. "Thiến Thiến, muốn hại người nhưng lại là hại mình trước rồi." Mạc Thiên Kình nhìn Lam Thiến Thiến đang bám trên người mình liền gỡ tay của cô ta sau đó liền đẩy ra. Lam Thiến Thiến mê man chu đôi môi đỏ mọng lên, nhìn người đàn ông vừa uống cà phê của mình pha liền thấy dáng dấp cũng rất tuấn, hơn nữa vóc người cũng thật tuyệt. "Anh tại sao lại muốn uống cà phê tôi pha cho Thiên Kình, nếu như không phải là anh thì tôi đã có thể mang anh ấy thu thập lên giường rồi." Lam Thiến Thiến thở phì phò nói, nhưng bởi vì uống thuốc lời nói ra hoàn toàn không có một chút tính công kích nào ngược lại mang theo chút nũng nịu. Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, biết hôm nay nơi này không cần phải nói cũng trở thành chỗ để bọn họ hành động rồi. Liếc nhìn lão K, anh biết cậu ta hiện tại ẩn nhẫn rất vất vả, dù sao sau khi uống thuốc dược tính phát tác càng thêm lợi hại. "Lão K, Thiến Thiến giao cho cậu!" Mạc Thiên Kình nói xong liền cầm tài liệu đi ra khỏi biệt thự, Lam Thiến Thiến muốn đuổi theo lại bị lão K kéo lại. Vốn Thiến Thiến còn muốn đẩy lão K ra, chỉ tiếc là khi mới vừa chạm vào đến tay của anh ta thì cả người liền vô lực. Lão K liền cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra ** đang kêu gào, Thiến Thiến nhìn vào ** giữa đùi anh, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thây nhưng lại đi tới cởi quần áo của mình xuống. "Tối nay tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt, về sau không cho cô đánh chủ ý lên Mạc Thiên Kình, cũng không cho cô tổn thương đến Ngọc Sính Đình!" Lão K khàn khàn nói, nhìn trên người cô trống trơn liền ấn cô ngã lên trên ghế sô pha. . . . . .