"Tại sao?" Diệp Duệ bị câu trả lời của cô dọa sợ hết hồn, một thị trưởng tuổi trẻ tài cao như anh muốn cưới cô, một chuyện tốt như vậy mà cô lại còn nói sẽ không gả cho anh? "Chẳng có tại sao hết, tôi là ai mà lại muốn gả cho người như anh?" Anh đối với những người phụ nữ nhân khác mà nói có lẽ là best-seller, nhưng đối với cô mà nói thì cũng không có bất kỳ cảm giác gì. Diệp Duệ cau mày: "Tôi là hạng người gì? Chẳng lẽ điều kiện của tôi không đủ ưu tú sao?" Người giống như anh vừa trẻ vừa đẹp trai, lại có tiền có thế, trẻ như vậy mà đã ngồi lên chức thị trưởng rồi, người đàn ông như vậy tại sao lại có người không thích chứ. Lý Băng đứng dậy đi vào phòng tắm, không muốn tranh luận cùng anh, thật sự là rất phiền, nhìn trong gương toàn thân đều thâm tím, đôi môi cũng bị tàn phá, vết máu màu đỏ lan tràn ở bên khóe miệng. Sau khi cô tắm rửa xong đi ra vẫn thấy Diệp duệ còn nằm ở trên giường, thân thể ** , ánh mắt vẫn như cũ khóa ở trên người cô. Lý Băng cũng không muốn nói chuyện với anh, đi tới cửa vừa định mở cửa phòng ra liền nghe thấy sát vách rất ầm ĩ không thể mở được. Sính Đình vừa mới lên đến lầu hai đã nhìn thấy Lam Thiến Thiến nấp ở cửa phòng Lý Băng liền đi đến bảo cô ta rời đi, không ngờ cô ta lại không đồng ý, còn muốn đưa tay đẩy cô. May mà thân thủ của cô không tệ, bằng không khẳng định đã bị cô ta đẩy ngã rồi. Lam Thiến Thiến này vẫn luôn muốn mạng của cô và đứa bé, chỉ là cô không ngờ cô ta lại ác độc như thế, ngay cả mạng của cô cũng muốn. "Lam Thiến Thiến, cô thật là quá đáng!" Sính Đình lui về phía sau mấy bước, lạnh lùng nói, hôm nay cô phải đem người phụ nữ không biết điều này đuổi ra khỏi biệt thự. Lam Thiến Thiến nhìn vào bụng đã nhô cao của Sính Đình, cười lạnh. "Tôi quá đáng sao? Tôi chỉ là nghe được ồn ào mới tới đây nhìn một chút, không ngờ lại nhìn thấy thị trưởng và người tình ở trên giường, hình ảnh như vậy tôi không chụp được làm kỷ niệm thật sự là thật rất đáng tiếc." Cô gái kia thật sự rất tà ác, cho nên cô muốn đem nhược điểm của cô ta nắm ở trong tay. Sính Đình nhìn chằm chằm điện thoại trong tay cô ta, nhìn cô ta đang lưu lại đoạn video kia thì nắm chặt tay lại thành quyền . Chợt tiến lên đoạt lấy chiếc điện thoại kia, thân hình của Lam Thiến Thiến chợt lay động, liền đem điện thoại di động cất kín, Sính Đình bị vồ hụt, tức giận đến trắng bệch cả mặt. "Lam Thiến Thiến, cô tốt nhất nên thức thời một chút, đừng để tôi phải ra tay!" Sính Đình ẩn nhẫn lần nữa, nếu không phải là đang mang thai thì sớm đã thu thập cái đồ chướng mắt kia rồi. "Ra tay, chỉ dựa vào một mình cô!" Lam Thiến Thiến miệt thị nhìn Ngọc Sính Đình đang vác cái bụng to, nếu như cô ta không thu thập được mình thì ngược lại cô còn có thể dựa vào chuyện này để phản ngược lại. "Không sai, chỉ bằng một mình tôi thôi!" Sính Đình cầm lên cây chổi nắm ở trong tay, không thể đánh gần cho nên cô sẽ dùng cây chổi này đánh cái đồ không biết điều kia phải chạy ra. Nâng lên cây chổi lên liền đánh về phía cô ta, Lam Thiến Thiến vội vàng tránh ra, sắc mặt không tốt hỏi. "Cô đang làm cái gì vậy!" Sính Đình nắm tay trong cây chổi, cười rất hả hê. "Trong nhà có con chim trĩ, tôi dùng cây chổi này để đuổi nó đi!" Lam Thiến Thiến nghe được lời của cô thì sắc mặt tái xanh. "Cô nói cái gì, lại dám nói tôi là chim trĩ?" Dung mạo của cô như một đại mỹ nữ làm rung động lòng người vậy mà lại dám nói cô là chim trĩ! "Tôi không có nói, đó là tự mình nói đấy chứ!" Sính Đình còn chưa nói xong đã nhìn thấy Lam Thiến Thiến cực kỳ tức giận vung một cái tát về phía mình, Sính Đình vội vàng dùng cây chổi đánh trả lại. "Tiện nhân, tìm chết!" Lam Thiến Thiến tức giận sắc mặt cũng thay đổi, cô ta đã không sợ chết đến tìm cô thì cô cũng không khách khí! Vung tay lên, nắm chặt quả đấm, Sính Đình đưa trong tay cây chổi giống như nổi điên đánh về phía cô, Sính Đình không chút do dự xoay tay lại, cầm cây chổi không ngừng đánh lên trên người cô ta, có chút giống với người đàn bà chanh chua đang đánh nhau. Sính Đình không ngờ cô ta cư nhiên thật xuống tay với chính mình, tức giận thẳng nghiến răng, cầm lên cây chổi càng thêm giống như nổi điên đánh Lam Thiến Thiến. Lam Thiến Thiến tất nhiên sẽ không sợ, chỉ là không ngờ Ngọc Sính Đình lại dám dùng cây chổi đánh người, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. "Ngọc Sính Đình, hôm nay tôi sẽ đưa cô và con của cô đi gặp Diêm Vương!" Lam Thiến Thiến cởi giày cao gót của mình ra chuẩn bị đánh về phía Ngọc Sính Đình thì lúc đó cửa đột nhiên bị mở ra. Lý Băng vội vàng nắm lấy tay của cô ta, cửa chính liền được mở ra, Mạc Thiên Kình đi tới nhìn thấy Sính Đình đang cầm cây chổi, Lam Thiến Thiến đang cầm trên tay đôi guốc cao mười tấc còn Lý Băng thì đang túm lấy tay của cô ta, liền tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây. Lam Thiến Thiến nhìn thấy Mạc Thiên Kình trở lại, lập tức uất ức khóc lớn tiếng lên, chạy thẳng đến kêu đau. "Hu hu. . . . . . Thiên Kình, bọn họ khi dễ em!" Sính Đình không nói gì nhìn Lam Thiến Thiến đang dùng giằng khiếu nại với Mạc Thiên Kình, mới vừa rồi nếu không phải Lý Băng mở cửa ra bắt được tay cô ta lại thì có lẽ đôi giày cao mười tấc kia đã đánh trên bụng của cô rồi. Mạc Thiên Kình nhíu mày nhìn bọn họ, trầm mặc đi lên lầu, nhìn Sính Đình, cũng không thèm để ý tới Lam Thiến Thiến. "Chuyện gì xảy ra?" Sính Đình bỏ cây chổi xuống, nhàn nhạt nói. "Anh không phải đều nhìn thấy rồi sao? Em đây chỉ là đang tự vệ mà thôi, người này định cầm đôi guốc cao mười tấc kia muốn đem em và các bảo bảo đưa vào điện diêm vương." Người này thật sự là quá đáng ghét, lòng dạ quá độc ác, lại muốn đưa cô vào cửa chết, lần này cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cô ta. "Không phải như vậy, Thiên Kình, là cô ta, là bọn họ, anh không biết lúc anh không ở nhà, bọn họ mỗi ngày đều khi dễ em đặc biệt là cô ta, lại dám dùng cây chổi đánh em, em thật sự rất khổ sở, không ngờ em tới nhà của anh làm khách, lại bị đối xử như vậy. . . . . ." Lam Thiến Thiến ra sức diễn kịch, nước mắt nước mũi một đống, lời nói kể ra lại đầy vẻ uất ức. "Sính Đình, lời cô ấy nói là sự thật sao?" Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, anh có chút không tin Sính Đình lại có thể là người phụ nữ như vậy, cô làm sao có thể sẽ đối đãi với khách của anh như thế. Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình từ trong ánh mắt anh cô nhìn thấy sự không tin tưởng cùng với hoài nghi. "Nếu như mà em nói không có, anh sẽ tin tưởng sao?" Mạc Thiên Kình trầm mặc không nói , mấy ngày nay anh mệt sắp chết rồi khi về đến nhà muốn nghỉ ngơi thật tốt thì lại không ngờ gặp được một màn như vậy. Sính Đình thấy anh trầm mặc, tâm thật rất đau, anh ấy lại không tin cô như vậy. "Thiên Kình, anh xem, anh xem, cái này là vết tích cô ấy dùng cây chổi đánh em!" Lam Thiến Thiến kéo cao tay áo lên lộ ra trắng nõn tay trắng, phía trên có thể thấy rõ vết bầm khi nãy bị đánh. Sính Đình cũng rất im lặng, mới vừa rồi quả thật cô có đánh mấy cái, nhưng cũng không có đánh lên trên người của cô ta làm sao có thể có vết bầm tím như vậy được. Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, trong ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng. "Sính Đình, Thiến Thiến là khách của anh, em làm như vậy có phải là hơi quá đáng hay không!" Sính Đình nghe Mạc Thiên Kình nói vậy thì trong lòng đang mong đợi anh trở lại hiện tại đang từ từ chết đi, đối mặt với anh như vậy Sính Đình cảm giác được là mình quá ngu ngốc rồi. Cư nhiên lại cho là Mạc Thiên Kình sẽ tin tưởng mình, xem ra Mạc Thiên Kình anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp, cũng sẽ thất điên bát đảo. "Thượng tướng, Sính Đình chỉ là. . . . . ." Lý Băng vội vàng muốn giải thích nhưng lại bị Sính Đình kéo lại. "Băng, không nên giải thích, nếu anh ấy đã tin tưởng vào lời nói của Lam Thiến Thiến, vậy thì chúng ta còn có cái gì để giải thích! Chúng ta đi thôi!" Nếu không tin mình, nàng cũng không có chuyện gì để nói , nàng không nên cùng hắn đang cùng nhau, sẽ đưa cho lam Thiến Thiến đi!