Lý Băng theo bản năng kẹp hai chân lại, chống cự bước kế tiếp xâm phạm của anh. Diệp Duệ làm sao để cho cô được như ý nguyện, dùng chân chuyển hướng chân của cô, dễ dàng liền đem chân của cô tách ra rồi nhanh chóng đưa vật cứng rắn nóng bỏng vào giữa đùi cô ma sát qua lại. Lý Băng bị cử động của anh làm cho có chút sợ, cả người run rẩy, cố gắng né tránh. Diệp Duệ nhanh chóng đem quần áo của hai người cởi bỏ, khiến Lý Băng chưa kịp kêu thành tiếng liền đem thứ nóng bỏng mà cứng rắn của mình chôn vào trong cơ thể cô, tiếp đến liền bắt đầu ở trong cơ thể cô rong ruổi. "Ưmh. . . . . . Ừh. . . . . ." Lý Băng bị đột nhiên bị anh xông vào thấy có chút đau, nhưng một lát sau lại bị làn sóng khoái cảm đánh tới liền tràn ra tiếng rên rỉ thẹn thùng. Diệp Duệ kéo mông của cô, bắt đầu ở trong cơ thể cô gào thét vùng lên, tốc độ càng ngày càng nhanh, gầm thét điên cuồng . Lý Băng nắm chặt lưng của anh, chạm vào từng bắp thịt rắn chắc, móng tay cắm thật sâu vào trong cơ thể của anh, thừa nhận luật động của anh mang lại cho mình từng đợt từng đợt khoái cảm. "Em là của tôi!" Diệp Duệ bất mãn gầm thét, anh rất ưa thích cảm giác ở trong thân thể của cô, thân thể này luôn làm cho anh nhớ mãi không quên, khiến cho anh không thể buông cô ra được. Lý Băng thừa nhận từng động tác mãnh liệt mà anh mang lại, cảm thụ rất giống như lần trước, nhưng hiện tại cô lại cắn chặt cánh môi không muốn gọi ra tiếng. Diệp Duệ nhìn cô, vừa ra sức luật động thân thể của mình, vừa cúi đầu nhìn cô đang cắn chặt cánh môi, cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hoa yêu kiều khiến cho một cỗ khoái cảm mãnh liệt lại cuốn tới để Lý Băng phải càng thêm cắn chặt cánh môi, không kêu lên thành tiếng. "Kêu lên!" Diệp Duệ thở hổn hển nói, hôm nay anh muốn chinh phục cô gái này! Lý Băng nhìn anh chằm chằm, vẫn không gọi, không thèm rên rỉ. Diệp Duệ điên cuồng động đậy, nhìn thấy cô bị chính mình mang đến một tầng khoái cảm cao triều thì đột nhiên rút ra, một loại cảm giác trống rỗng đánh vào trong đầu của Lý Băng khiến cả người cũng cô không nhịn được run rấy, mãnh liệt dâng lên cảm giác mong muốn nhanh chóng được lấp đầy. "Hãy nói em yêu tôi, muốn tôi!" Diệp Duệ vừa thở hổn hển vừa nói, Lý Băng vặn vẹo thân thể, nhưng vẫn không mở miệng, cánh môi đã bị cắn bật cả máu, hung dữ nhìn anh chằm chằm. "Nói em yêu tôi, nói em muốn tôi!" Lý Duệ sắp không chịu nổi, cô cư nhiên quật cường như vậy cũng đã chảy cả máu, lại còn không mở miệng! ". . . . . ." Im lặng, vẫn là im lặng, Diệp Duệ không nhịn được lần nữa đâm xuyên vào thân thể của cô, điên cuồng ở trong cơ thể của cô gào thét, xả hết tức giận trong người mình, đem lấy mầm móng của chính mình rót vào trong cơ thể cô. Lúc này mới thỏa mãn nằm xuống bên người cô từng ngụm từng ngụm thở. Lý Băng cắn thật chặt cánh môi của mình, từ lúc bắt đầu làm chuyện kia một câu rên rỉ cũng không thốt ra. anh tàn bạo rong ruổi trên người cô đi cường bạo cô như vậy. Anh chính là lưu manh, chính là tội phạm cưỡng gian, chỉ là đối với hành động vừa rồi của anh thì thân thể của cô đích xác rất hưởng thụ. Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không thể cư xử với cô như thế, chẳng lẽ anh không biết hành động như vậy rất giống với tội phạm cưỡng gian hay sao? Anh hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của cô, làm cô uất ức nước mắt rơi đầy trên mặt. Diệp Duệ nhìn cô, vốn trong lòng đang cảm thấy áy náy nay lại biến thành tức giận. Cô tại sao lại muốn như vậy, tại sao không chịu làm người phụ nữ của mình, chẳng lẽ làm người anh thật sự thua thiệt như vậy sao? "Không cho khóc, tôi không cho phép em khóc!" Chưa từng có kinh nghiệm về những chuyện như vậy nên Diệp Duệ có chút tức giận, cô lại ghét anh như vậy sao? Chẳng lẽ cô muốn giao thân thể của mình cho người đàn ông khác sao? Nghĩ đến đây, Diệp Duệ càng cảm thấy tức giận. Lý Băng nhìn hắn, uất ức làm cho nước mắt rơi càng nhiều, anh lại còn hung dữ với cô như vậy. Mặc dù anh là thị trưởng, nhưng anh cũng không thể đối xử với cô như vậy. Cô còn chưa có lập gia đình, anh tại sao lại có thể bức bách cô và mình lên giường như vậy. Mặc dù không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng cũng không thể bức bách cô như thế! Cô từ nhỏ đã không có ba mẹ, hiện tại lại gặp một người đàn ông như vậy, trong sạch cả đời này bị phá hủy không quan trọng, về sau nếu bị anh quấn quít lấy, thật chẳng lẽ phải làm người phụ nữ của anh, sau đó chờ đến khi anh kết hôn lại làm nhân tình bí mật của anh hay sao! Nghĩ tới đây, trong lòng uất ức càng nhiều! Diệp Duệ thấy cô khóc đến càng ngày càng lợi hại, vốn là đang tức giận từ từ chuyển sang phiền não. Nhìn cô như vậy hỏa khí trong lòng dần dần bị nước mắt của cô dập tắt. "Em rốt cuộc muốn thế nào, chẳng lẽ làm người phụ nữ của tôi khiến em uất ức như vậy sao?" Anh tuổi vẫn còn trẻ lại đẹp trai, hơn nữa cũng có tiền, có cái gì khiến cô không hài lòng! Lý Băng nhìn anh chằm chằm, hít mũi một cái: "Làm người phụ nữ của anh, tôi vì cái gì mà phải làm người của anh. Người bá đạo như anh vậy, hơn nữa còn lợi dụng chức quyền ép tôi...tôi biết anh thấy tôi là cô nhi cho nên mới khi dễ tôi như vậy. Dù sao tôi cũng đánh không thắng anh, cũng không có biện pháp đi kiện anh được!" Lý Băng cũng không biết mình như thế nào nữa, nghĩ gì liến nói ngay ra. Có lẽ cô nói không sai, anh là thị trưởng, hơn nữa lại có tiền, lại có quyền, dáng dấp lại đẹp trai người như vậy mặc cho cô nói anh cường bạo mình thì cũng sẽ không có ai tin tưởng! Càng nghĩ Lý Băng lại càng uất ức, cô sống hai mươi ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa có gặp qua đối thủ như vậy chẳng những đem cô ăn sạch sẽ, hơn nữa còn buộc cô đi vào khuôn khổ của anh ta. Diệp Duệ nghe cô nói vậy có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại là cô nhi, trong lòng không hiểu sao dâng lên thương yêu, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rất áy náy nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không vì em là cô nhi mà có ý xâm phạm đến em!" Anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, nghe thấy cô nói muốn đi quán rượu tìm đàn ông hơn nữa còn muốn tìm bọn họ nói yêu đương, chỉ cần nghĩ tới việc cô có thể lên giường cùng với người khác thì dục vọng chiếm đoạt mãnh liệt sẽ khiến cho đầu óc anh mê man không kìm chế được. "Hừ. . . . . . Mèo khóc chuột giả vờ từ tâm, anh không cần phải gạt tôi, tôi cũng không phải là người dễ bị gạt như vậy ." Ăn sạch sẽ rồi, nói thế nào mà chẳng được! Hơn nữa theo lời này của anh thì đồng nghĩa với việc công nhận cô là một đứa cô nhi sao? Ý của anh là thế nào dù cho cô không phải là cô nhi thì anh cũng sẽ liều mạng mà xâm phạm cô sao? Suy nghĩ một chút, Lý Băng lại càng thấy phải người đàn ông này không phải một người tốt! Diệp Duệ nghe cô nói thật có cảm giác mình là loại người ngậm bồ hòn làm ngọt, dù cho có nói như thế nào thì cô cũng không tin. "Vậy em muốn tôi thế nào thì mới có thể hết giận! ’ "Như thế nào, tôi muốn anh cắt bỏ thứ kia đi anh có nguyện ý không!" Lý Băng thở phì phò hỏi, nếu không phải tại cái đồ chơi kia thì anh làm sao có thể cường bạo cô được? Diệp Duệ có chút dở khóc dở cười, không ngờ cô lại nói ra như vậy, sau đó vuốt bảo bối của mình nhìn cô. "Em nhất định muốn anh cắt bỏ?" Lý Băng nhìn anh, anh thật bởi vì muốn cô tha thứ mà cắt bỏ sao? "Đúng!" "Vậy em làm người tình của tôi một tháng, một tháng sau em đem nó cắt bỏ đi là được!" Anh cũng không tin, một tháng sau cô còn muốn cắt bỏ bảo bối của mình! Lý Băng trừng to mắt nghiên cứu anh: " Anh xác định một tháng sau, anh sẽ đồng ý cắt bỏ nó?" Vật kia không phải sinh mạng của đàn ông sao? Anh thật sự lại có thể hào phóng đồng ý với cô như vậy?