"Liễu Nghị Hiên, rất cám ơn anh đã đưa tôi về!" Mặt Thủy Nhi tràn đầy cảm kích, nhìn người này rất giống như anh trai của mình, ở cùng với anh thấy rất thoải mái, tâm tình cũng rất tốt, măc dù lòng đang đau như cắt cũng đã từ từ nguôi ngoai dần. Liễu Nghị Hiên lắc đầu nhìn cô rồi chậm rãi nói: "Cô hãy nhớ lời của tôi đã nói, nếu như nghĩ thông suốt rồi thì hãy thông báo cho tôi một tiếng, chúng ta sẽ liên lạc với nhau qua điện thoại!" Liễu Nghị Hiên nói cho cô số điện thoại của mình để cô lưu vào. Đây cũng là lần đầu tiên cô rất muốn kết giao bạn bè với người khác như vậy. Mặc dù thoạt nhìn đã thấy bối cảnh của Liễu Nghị Hiên rất tốt, nhưng lại không mang một chút dáng dấp nào của các công tử ăn chơi khác... khiến cô rất muốn kết giao, mặc dù cảm giác của cô và anh không giống nhau! "Được! Anh cũng nên về sớm một chút, cũng đã không còn sớm nữa!" Thủy Nhi dịu dàng nói, trên mặt mang ý cười dịu dàng, Liễu Nghị Hiên gật đầu rồi xoay người rời đi. Thủy Nhi nhìn theo thấy bóng lưng của anh đổ dài dưới mặt đường trông thật cô tịch. Người đàn ông như vậy cần có một cô gái ở bên cạnh mà bầu bạn ? Nhưng mà cô có thể trở thành người đó hay sao? "Tiếu Thủy Nhi, đã đến lúc nào rồi mới về nhà, cư nhiên lại cùng tên đàn ông xa lạ đi lâu như vậy, em có phải là đồ ngốc hay không!" Thượng Quan Quân Triết khi ra ngoài liền nhìn thấy Thủy Nhi vẫn đang mải mê nhìn theo tên sắc lang kia thì tức giận muốn bốc khói lên đầu mà rống to. Thủy Nhi không để ý đến anh, tâm tình của cô hiện giờ cũng không tệ lắm nên không muốn gây gổ với anh chút nào! Nhìn thấy Mạc Thiên Kình cũng cùng đi ra ngoài liền cười nhạt một tiếng sau đó đi thẳng lên lầu, hoàn toàn không thèm để ý đến Thượng Quan Quân Triết! "Tiếu Thủy Nhi. . . . . ." Thượng Quan Quân Triết giận run người cô cư nhiên lại xem như không nhìn thấy mình! Cô lại không nhìn anh mà đi thẳng lên lầu, tức giận, cả người đã mau bốc lửa, vội vàng đi theo cô lên lầu hai, nhìn thấy cô đi vào cửa, vội vàng chen vào, không ngờ Thủy Nhi lại lập tức đóng sập cửa lại. ‘ Bùm! ’ Thủy Nhi đóng cửa ngay trước mặt của Thượng Quan Quân Triết, đập vào sống mũi thẳng tắp làm anh đau đến cắn răng! Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết, cậu ta đang ghen hay sao? Đầu chợt loé lên một ý sau đó cười lạnh lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Sính Đình . Rất nhanh cửa phòng của Sính Đình lập tức được mở ra, Mạc Thiên Kình liền thản nhiên đi vào bên trong. Sính Đình nhìn thấy Mạc Thiên Kình đi vào lập tức hỏi: "Anh nói nhanh một chút, có thật là Thượng Quan Quân Triết đang ghen hay không?" Sính Đình rất thắc mắc nhìn Mạc Thiên Kình, mới vừa rồi Mạc Thiên Kình nhắn tin cho cô nói khi nhìn thấy Thủy Nhi được một người đàn ông đưa về thì Thượng Quan Quân Triết liền nổi đóa! Cô rất muốn biết một tên hoa tâm như Thượng Quan Quân Triết khi ghen thì trông như thế nào. Nhưng thật đáng tiếc là cô vừa mới bỏ lỡ, không thể làm gì khác hơn là phải để cho Mạc Thiên Kình kể lại, nếu không thì anh làm sao có thể đi vào trong này được! Mạc Thiên Kình cợt nhả nhìn Sính Đình: "Để anh đi tắm rửa trước đã rồi sẽ nói cho em biết. Khuya lắm rồi, chúng ta lát nữa nằm ở trên giường rồi từ từ mà nói!" Còn không đợi Sính Đình trả lời liền chui vào phòng tắm, Sính Đình định bảo anh kể xong rồi đi ra ngoài mà ngủ, không ngờ rất nhanh vậy đã nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rồi! Mạc Thiên Kình sau khi tắm xong đi ra liền nhìn thấy Sính Đình đang nằm trên giường xem ti vi bèn đi tới trèo lên. "Bây giờ thì anh nói đi!" Sính Đình ngáp một cái, nếu không phải muốn biết chuyện tình của Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi thì cô đã sớm đi ngủ rồi làm sao còn thức đến bây giờ. "Thủy Nhi mới vừa rồi quay về cùng với một người đàn ông, tâm tình hình như rất tốt, ngay cả Thượng Quan Quân Triết lớn tiếng mắng cô ấy cũng không thèm để ý mà đi thẳng lên phòng!" Mạc Thiên Kình rất phấn khích nói, ngay cả anh cũng thấy rất hiếu kỳ, đến tột cùng là tuýp đàn ông như thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy làm cho tâm tình của cô ấy thay đổi một trăm tám mươi độ. Chỉ là nhìn Thượng Quan Quân Triết cũng rất đáng thương làm anh không khỏi bận tâm, chỉ mong tối nay sẽ không ồn ào thái quá. Sính Đình chống cằm! Đứng dậy nhảy xuống giường đi ra ngoài, Mạc Thiên Kình thấy thế liền vội vàng hỏi: "Em đi đâu?" “Em đi tìm Thủy Nhi, tối nay anh ngủ một mình đi!" Nói xong chỉ để lại cho anh tiếng đóng cửa. Mạc Thiên Kình rất im lặng ngồi ở trên giường, vén khăn tắm lên nhìn dục vọng phía dưới của mình chán nản nằm xuống ngủ. Không ngờ anh phí hết tâm tư để đi vào nhưng kết cục vẫn là giống nhau! Lý Băng và Diệp Duệ đi đến một khách sạn xa hoa ở trung tâm, rồi thuê một phòng tổng thống ở trên đỉnh của tòa nhà! Diệp Duệ nhìn cô gái rất bình tĩnh lại rất tự nhiên kia cảm thấy có chút hoài nghi. Cô ấy nói muốn chữa bệnh chắc không phải là cùng một suy nghĩ giống anh đấy chứ.! Nhưng mà có như vậy thì mới thú vị! Lý Băng nhàn nhạt nhìn chung quanh tìm hiểu cái được gọi là phòng dành cho tổng thống, không thể không thừa nhận nơi này thật sự rất xa hoa, cũng không biết một đêm mất bao nhiêu tiền! "Một đêm mất bao nhiêu tiền?" Lý Băng đi tới cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn xuống cảnh thành phố về đêm, nơi này là lầu bốn mươi ba, chỗ cao nhất của toàn nhà nên đem tất cả cảnh đêm thu hết vào tầm mắt, nhưng mà cô cũng không có ý định đến đây để ngắm cảnh ban đêm! Người đàn ông này xem ra cũng không tệ lắm, phá trinh chắc cũng sẽ không hao tổn đến thân thể của cô chứ! Diệp Duệ sửng sốt ngay sau đó sắc mặt liền tái xanh, cô lại xem anh giống như Ngưu Lang hay sao? Trầm mặt xuống, Diệp Duệ rất không vui hỏi: "Một đêm của cô bao nhiêu tiền!" Lý Băng nhíu mày, cúi đầu nhìn vào đũng quần của anh. "Còn phải xem tình huống đã, như thế mới ra giá được!" Nếu như bệnh trầm trọng thì giá sẽ cao, nếu như không nặng lắm thì trả mấy vạn cũng không có vấn đề gì! Diệp Duệ cười lạnh, xem ra thì cũng chỉ là một cô gái tham tiền mà thôi! Cởi bỏ áo sơ mi lộ ra lồng ngực tinh tráng sau đó xoay người đi vào phòng tắm! Lý Băng đi theo phía sau anh mím môi lạnh nhạt nói: "Tắm rửa cho sạch sẽ vào, tôi có bệnh thích sạch sẽ!" Diệp Duệ nắm quyền, không ngờ cô cư nhiên lại ghét bỏ anh như vậy, chỉ là đợi đến lát nữa thôi anh sẽ khiến cô mở miệng cầu xin anh tha thứ! Quay đầu lại, rất không vui nói: "Chúng ta cùng nhau tắm!" Lý Băng cau mày. "Tôi đã tắm rồi, tôi rất sạch sẽ, hơn nữa tôi không cần phải tắm, anh cứ tắm rửa sạch sẽ là tốt rồi!" Xử lý vấn đề phía dưới của anh ta thì làm sao cô lại phải tắm, trên người cô lại không thối, nếu như muốn phá trinh thì tối thiểu cũng phải nhìn xem đồ chơi kia của anh ta có dùng được hay không nữa! Diệp Duệ đi vào phòng tắm, rất nghiêm túc tắm rửa nhưng trong lòng lại có chút ảo não, làm sao cô lại mình muốn tắm rửa nghiêm túc như vậy người anh cũng đâu có bẩn! Quấn khăn tắm đi ra ngoài, Lý Băng đang ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã xem ti vi. Nhìn thấy anh quấn khăn tắm đi ra liền cau đôi mày thanh tú, chỉ vào trên giường lạnh nhạt phân phó! "Nằm xuống!" Gương mặt tuấn tú của Diệp Duệ thoáng qua một tia kinh ngạc, không ngờ cô lại phóng khoáng như vậy, quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là muốn dùng miệng? Anh làm theo lời của cô nằm lên trên giường, trong lòng có chút không bình tĩnh. Lý Băng đứng lên, đi tới bên giường, nhìn khăn tắm anh đang quấn trên người, nhàn nhạt nói: "Cởi khăn tắm ra!" Khóe miệng Diệp Duệ có chút run rẩy, cô quả nhiên thật lớn mật dám chủ động như thế. Trước kia đều là anh chủ động, nhưng mà hiện tại cô lại muốn chủ động như vậy thì anh cũng muốn thử một chút. Cởi khăn tắm ra cả người trần trụi bại lộ ở trước mặt cô mà Lý Băng dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nửa dưới của đàn ông. Cô cũng đã từng tiếp xúc qua với một hai người bệnh như vậy, lần đầu tiên có chút xấu hổ nhưng làm mãi cũng thành thói quen rồi. Tay đặt lên tiểu đệ đệ của anh thấy mềm nhũn cảm xúc thấy cũng không tệ! Cả người Diệp Duệ run rẩy dưới bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô. Lý Băng theo dõi anh nhàn nhạt hỏi: "Có cảm giác không?" Diệp Duệ nâng lên khóe môi: "Tạm được!" Nếu không có cảm giác, vậy làm sao có thể làm đây! Lý Băng gật đầu xem ra cũng không có tổn thương gì! Sau đó vung tay lên, trong tay liền xuất hiện một con dao phẫu thuật sáng loáng, Diệp Duệ nhìn cô thét chói tai: "Cô muốn làm gì!"