Nói đến chuyện công việc, tất cả mọi người đều thu hồi vẻ mặt rất nghiêm túc chờ đợi Trinh Tử và Nam Cung Tước nói chuyện qua điện thoại. Trinh Tử ấn số của Nam Cung Tước chỉ nghe đô đô mấy tiếng đã thấy nhấc máy nhưng không thấy nói gì. "Ừhm. . . . . . Ah. . . . . . Tước, anh chậm một chút. . . . . . Ừhm. . . . . ." Trinh Tử đang buồn bực không thấy ai nghe máy liền nghe thấy bên trong truyền đến một âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, tiếng va chạm thân thể điên cuồng rất có lực. Trinh Tử nghe cái âm thanh này cả người liền cứng lại! Nam Cung Tước đây là ý gì, anh ta nhận điện thoại lại để cho cô nghe được tiếng động của hắn và phụ nữ khác đang triền miên, đúng là cố ý nhục mạ cô mà! "Tước. . . . . . Ừhm. . . . . . Chậm một chút. . . . . . A. . . . . . Thật thoải mái!" Tiếng rên tê dại yêu kiều quyến rũ làm cho người khác nổi hết cả da gà từ internet truyền đến. Vừa nghe liền thấy nhiệt huyết sôi trào, nếu nhìn tận mắt thì không biết còn như thế nào nữa! "Tiểu yêu tinh, nói em muốn tôi, yêu tôi!" Giọng nói nặng nề trầm thấp mà mê người của Nam Cung Tước truyền đến tiếng va chạm càng thêm kịch liệt, làm người nghe không nhịn được phải đỏ mặt tía tai! "Tước, em yêu anh, em muốn anh, cho em! Cho em!" Cô gái lớn tiếng kêu lên , nghe tiếng cô ta kiều mỵ rên rỉ làm cho chân Trinh Tử cũng mềm nhũn ra, tại sao lại có thể như vậy. Đối với cô hắn có thể lãnh khốc vô tình ra lệnh giết chết nói mình phản bội hắn, còn hắn thì sao? Hắn cư nhiên trong lúc cô sinh con gái hàng đêm cùng với những người phụ nữ khác hoan ái. Tại sao, tại sao hắn có thể đối xử với cô như thế lại còn muốn lấy con gái lại! Trinh Tử càng nghĩ thì càng tức, nắm chặt tay. "Trinh Tử!" Sính Đình và Thủy Nhi đồng thời nhìn cô, sắc mặt của cô quá lạnh, lạnh đến mức làm cho bọn họ thấy lo lắng. "Yên tâm, tôi không có việc gì!" Nói xong thì hường về phía điện thoại nói: "Nam Cung Tước, anh lập tức thả đại sư huynh của tôi ra, nếu không anh cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy con gái của mình!" Nam Cung Tước chợt rút người ra, nhìn người phụ nữ đang đắm chìm trong tình dục dưới thân, chán ghét đẩy ra trên tay là chất lỏng màu trắng vừa mới phát tiết! "Trinh Tử, cô đang uy hiếp tôi sao?" Nhếch môi cười lạnh, không ngờ cô lại dám nói lời như vậy xem ra tiến bộ cũng không ít! "Nam Cung Tước, đừng cho là Trinh Tử tôi dễ bị khi dễ, anh muốn tôi trả lại con gái cũng được chỉ cần anh thả đại sư huynh của tôi ra bằng không anh vĩnh viễn cũng đừng mong có được nó!" Nam Cung Tước cười gượng nói: "Trinh Tử, bản lĩnh của cô cũng tăng lên không ít để cho tôi phải mở rộng tầm mắt rồi. Cô cho rằng uy hiếp tôi như vậy thì tôi sẽ sợ sao? Cô đừng quên đại sư huynh của cô đang ở trong tay tôi chẳng lẽ cô không muốn cứu hắn sao?" "Nam Cung Tước, cho dù tôi đi anh cũng không thả đại sư huynh, thậm chí còn có thể giết chết luôn cả tôi. Hiện tại trong tay tôi có con gái của anh! Nếu như anh thả sư huynh của tôi ra, tôi cũng sẽ suy nghĩ đem con gái trả lại cho anh!" Trinh Tử hiện tại thật sự không còn sợ hắn chút nào. Nam Cung Tước, yêu sâu bao nhiêu giờ trở thành hận sâu bấy nhiêu. Thôi đi, có lẽ anh sẽ không hiểu, nhưng mà Trinh Tử tôi lại rất hiểu điều này! Anh muốn cho tất cả mọi người thần phục ở dưới chân mình. Nếu là trước kia có lẽ tôi sẽ đồng ý nhưng mà hiện tại cơ hội này cũng không còn rồi. Tôi Yamamoto Trinh Tử cho dù chết cũng sẽ không để cho con gái rơi vào tay anh, mà tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh nữa! "Suy tính? Ha ha. . . . . . Yamamoto Trinh Tử, cô cho rằng Nam Cung Tước tôi sẽ quan tâm đến con gái mà cô sinh sao? Nam Cung Tước tôi muốn có con không phải thật dễ dàng sao? Chỉ cần nói một câu thôi thì ngay lập tức có bao nhiêu phụ nữ tình nguyện leo lên giường của tôi, sinh con cho tôi. . . . . ." "Vậy thì thế nào, Nam Cung tước, anh đừng quên anh sẽ không có cơ hội này đâu! Anh sẽ chỉ có một người con gái do chính tôi sinh ra mà thôi, muốn có đứa khác thì cũng đừng mơ !" Sắc mặt Trinh Tử đột nhiên trở nên tàn nhẫn, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng làm cho Nam Cung Tước có chút hoài nghi, người đang nói chuyện với mình thật sự có phải là Trinh Tử hay không? Cô từ khi nào lại có khí thế này? Còn câu nói không có cơ hội có con nữa là có ý gì? Nghĩ đến mấy năm vừa qua hắn cũng chạm qua biết bao nhiêu người, cũng hi vọng có thể sinh được một trai một gái, nhưng trừ đứa con trong bụng Trinh Tử, hắn cũng không làm cho bất cứ phụ nữ nào mang thai. "Nguyên nhân đó chính là anh bị vô sinh!" Trinh Tử lãnh khốc vô tình tuyên bố, cả người Nam Cung Tước khẽ chấn động, vô sinh? "Là cô giở trò quỷ!" Nam Cung Tước tức giận sầm mặt lại, khó trách trong một tháng này hắn mỗi đêm không ngừng hoan ái nhưng lại không có một người nào mang thai. "Không sai, anh không thể có con được!" Trinh Tử lãnh khốc nói, thật ra thì cô cũng không có làm gì cả, hắn không phải rất muốn sinh con sao? Nhưng mà hắn vẫn luôn không có con cho nên cô liền lợi dụng điểm này nói là hắn bị vô sinh! "Yamamoto Trinh Tử, Cô chán sống!" Nam Cung Tước tàn nhẫn mắng, nghe thấy bên kia có tiếng kêu thảm thiết thê lương, Trinh Tử không khỏi cười lạnh. Mới vừa còn nói yêu hắn, muốn làm người phụ nữ của hắn thế nhưng một phút sau lại biến thành oan hồn dưới tay của hắn ta! "Tôi chưa có chán sống! Nam Cung Tước, tôi muốn anh chỉ có duy nhất một người thừa kế chính là con gái của tôi! Nếu như anh không thả đại sư huynh ra, tôi liền động đến con gái của anh!" Trinh Tử vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bị lời của cô làm cho kinh động! "Yamamoto Trinh Tử cô dám!" Nam Cung Tước lập tức quát lên, nó là người thừa kế của hắn, hắn không thể để cho nó chết được! Trinh Tử nhếch môi cười lạnh. "Nam Cung Tước, tôi ở bên cạnh anh mấy năm cái gì cũng không học được chỉ học được thế nào là lòng dạ độc ác mà thôi. Dù sao anh cũng muốn giết tôi, vậy không bằng tôi kéo theo cả con gái của anh. Cho dù sự nghiệp to lớn vững vàng cũng không có ai thừa kế!" "Yamamoto Trinh Tử, cô dám, nó cũng là con gái của cô dù sao thì cô cũng có phần!" Cô làm sao lại trở nên máu lạnh như vậy, so với hắn còn máu lạnh hơn ngay cả con gái của mình cũng muốn giết, quả thật cũng không phải là con người ! "Có cái gì không dám, anh có muốn nghe tiếng của nó không tôi sẽ cho anh nghe một chút!" Trinh Tử đi tới trước mặt Thủy Nhi, dùng sức bấm một cái vào tay Điềm Điềm khiến con bé bị đau lập tức khóc thét lên, tiếng khóc tan nát cõi lòng khiến tâm của Nam Cung Tước loạn như ma, trở nên vô cùng nóng nảy! Thủy Nhi vội vàng dỗ Điềm Điềm, vốn định nói nhưng nhìn thấy viền mắt của Trinh Tử nhuộm đầy nước mắt liền trầm mặc. "Yamamoto Trinh Tử, cô đúng là một người phụ nữ tâm địa độc ác ngay cả con gái của mình cũng động vào!" Điểm yếu nhất của Nam Cung Tước chính là không bỏ được người thân, đặc biệt đây lại là cốt nhục duy nhất của hắn. Hắn từ nhỏ đã không cha không mẹ, đối với vợ có thể lạnh lùng tàn nhẫn nhưng đối với cốt nhục duy nhất, người thừa kế duy nhất của mình thì hắn không làm được. Trinh Tử lau nước mắt, lạnh lùng nói: "Không sai, tôi chính là người có tâm địa độc ác như rắn rết, vậy thì thế nào, anh tốt nhất nên thả đại sư huynh của tôi ra nếu không tôi tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình. Anh đừng cho là có thể mang nó đi khỏi tay tôi, chỉ cần tôi bấm một cái thì con gái của anh người thừa kế duy nhất của anh sẽ chết ngay lập tức!" "Trinh Tử, cô điên rồi, cô dám động con gái của tôi thì tôi sẽ chặt người cô làm trăm mảnh!" Nam Cung Tước ở bên kia hét lớn Trinh Tử lập tức cúp máy cả người mệt lả nằm trên ghế nước mắt chảy ròng ròng. Có ai biết khi cô nói ra những lời kia có bao nhiêu nhiều khổ sở, lúc cô cấu tay của Điềm Điềm lòng đau đớn ra sao!