"Mang thai? Ha ha. . . . . . cô ta cũng nhanh thật, mới đó mà đã cùng người khác lên giường lại còn mang thai! Chúc mừng. . . . . . Chúc mừng. . . . . ." Thượng Quan Quân Triết lầu bầu nói làm cho Mạc Thiên Kình khi nghe được những lời này hận không thể đem cậu ta đánh cho một trận. "Cô ấy mang thai con của cậu. Ngày mai sẽ đi bỏ nó cậu còn ở đây say được, cho cậu say chết thì thôi!" Mạc Thiên Kình hét lớn, lấy tay đẩy một cái làm Thượng Quan Quân Triết ngã ngồi trên đất. Vẻ mặt của cậu ta đầy tức giận nhưng khi bị gió lạnh táp vào mặt thì cũng tỉnh táo đôi chút. Sau đó nhìn Mạc Thiên Kình bối rối nói: "Anh nói cô ấy đang mang thai con của tôi?" Làm sao lại như vậy được, cô ấy làm sao lại mang thai con của mình? "Không sai, là mang thai con của cậu hơn nữa ngày mai còn muốn bỏ nó đi. . . . . . Này, Thượng Quan Quân Triết cậu đi đâu đấy!" Mạc Thiên Kình lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết từ dưới đất lồm cồm bò dậy sau đó chạy thật nhanh ở trên đường. Hai người bọn họ vội vàng lái xe đuổi theo. "Thượng Quan Quân Triết, lên xe!" Mạc Thiên Kình quát lên, Thượng Quan Quân Triết liền tức giận nhìn anh: "Anh lái xe tới tại sao không nói cho tôi biết! Hại tôi phải chạy mệt chết đi được!" ". . . . . ." Mạc Thiên Kình và lão K đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không nói nên lời. "Nhanh lên một chút về nhà!" Thượng Quan Quân Triết hét lớn, trong ánh mắt chất chứa vẻ buồn rầu! Mạc Thiên Kình đạp chân ga chạy như bay về nhà. "Thủy Nhi, cô quyết định làm vậy thật sao?" Lý Băng nhìn sắc mặt Thủy Nhi không được tốt, bọn họ đang chuẩn bị đi đến bệnh viện. Thủy Nhi cắn răng gật đầu. "Thủy Nhi, cô đi thật sao? Sao không ở đây suy nghĩ thật kỹ đã?" Sính Đình nghe được đối đáp của bọn họ liền đi ra hỏi. "Đúng vậy, đứa bé chính là một sinh mạng sống nho nhỏ nó sẽ mang đến cho cô hi vọng. Cho dù cô có khổ sở thế nào chỉ cần nhìn thấy chúng tâm tình của cô sẽ dần dần khá hơn cuộc sống cũng sẽ trở nên ngọt ngào hơn!" Trinh Tử ôm con gái đi ra từ tốn nói. Thủy Nhi nhìn cô, tầm mắt rơi vào đứa bé đang được ôm trong ngực. "Tôi có thể bế nó không?" Trinh Tử gật đầu đưa con gái cho cô. Thủy Nhi nhiệt tình ôm lấy nhìn khuôn mặt của đứa trẻ nhỏ bé mềm mại trong lòng thấy rất khổ sở, rất uất ức. Nếu như con của mình được lưu lại nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy? "Nếu như muốn giữ thì cứ giữ lại đi, hiện tại có rất nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn sinh con xong liền ly hôn. Cũng có rất nhiều phụ nữ sinh con một mình. Chỉ cần mình có năng lực nuôi dưỡng, một hay hai người thì có quan hệ gì ở đây? Quan trọng nhất vẫn là tim của mình vẫn mong muốn giữ lại đứa trẻ này!" Lời của Trinh Tử giống như đang trải lòng của cô ra vậy. Thủy Nhi nhất thời do dự, Lý Băng cũng bị lời nói của Trinh Tử làm cho hơi dao động. Quả thật, đứa con rất không dễ dàng mới có được, cô không thể tàn nhẫn mà giết chết nó. "Nếu như cô không muốn cho Thượng Quan Quân Triết biết, tôi sẽ nói cho cậu ta là cô đã bỏ đứa bé đi rồi. Chờ đến lúc bụng cô lớn một chút tôi sẽ khuyên Mạc Thiên Kình cho cô nghỉ phép, để cho cô có thể sinh con được thuận lợi!" Sính Đình chậm chạp nói, nếu như có thể cô sẽ làm cho Thượng Quan Quân Triết phải chịu đựng sự đau khổ này. Cho đến khi Thủy Nhi sinh con xong thì trước đó anh ta cũng không thể biết Thủy Nhi rốt cuộc đã đi nơi nào! Thủy Nhi nhìn Lý Băng, bị lời nói của bọn họ mê hoặc. Lý Băng thở dài. "Muốn để thì để đi, đợi lát nữa tôi sẽ theo chân bọn họ nói đứa bé của cô không còn nữa!" Ai bảo cô cũng rất ích kỷ ! Không thể để cho chị em tốt của mình bị tên khốn kiếp Thượng Quan Quân Triết kia khi dễ được. "Vậy chúng ta sẽ cùng giữ bí mật!" Thủy Nhi nhàn nhạt nói, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt. Ở cửa liền vang lên tiếng thắng xe, cả người Thủy Nhi liền chấn động. Lý Băng lập tức kéo cô xoay người đi vào trong phòng sau đó còn giao phó là bọn họ đã đi bỏ đứa bé rồi! "Thủy Nhi!" Thượng Quan Quân Triết vọt vào bên trong nhà gọi to thấy Sính Đình và Trinh Tử đang ngồi ở trên ghế chơi đùa với đứa nhỏ. Chỉ nhìn thoáng qua bọn họ rồi lập tức hỏi: "Sính Đình, Thủy Nhi đâu?" Mạc Thiên Kình nhìn bốn phía chung quanh cũng không có nhìn thấy hai người kia chẳng lẽ là đã đi rồi? Vừa nãy trên đường trở lại, không ngờ Thượng Quan Quân Triết lại buồn nôn nên phải vội vàng dừng xe ở trên đường một lúc bằng không cũng sẽ không về muộn như vậy, đến hơn tám giờ sáng mới về đến nhà. "Đi bệnh viện được hơn một giờ rồi chắc cũng giải phẫu xong xuôi !" Sính Đình lạnh nhạt nói, trong giọng nói không có hỏa khí của tối hôm qua. Thượng Quan Quân Triết liền vội vàng hỏi: "Đi bệnh viện?" Sính Đình tức giận trừng mắt lườm anh:"Hét cái gì mà hét, dọa đứa bé sợ rồi!" Thượng Quan Quân Triết bị cô mắng khí thế cũng giảm đi không ít. Dù nói thế nào thì hiện tại mình đang muốn cầu cạnh cô ta nên nói chuyện không thể không khép nép được. "Cô ấy đến bệnh viện rồi hả ?" "Lý Băng dẫn cô ấy đi tôi làm sao biết được. Vả lại tôi cũng không phải là người đi bỏ thai. Nhìn thời gian đoán chừng cũng sắp về tới nơi. Tôi phải đi xem nồi cháo gà của tôi mới được. Phụ nữ đẻ non thì phải uống nhiều canh gà để bồi bổ!" Sính Đình nói xong liền đứng dậy đi vào bếp, Trinh Tử cũng ôm đứa bé vội vàng đi theo. Thượng Quan Quân Triết ngã ngồi ở trên ghế sofa, mặt lộ vẻ bất lực. Tại sao có thể như vậy? Anh cũng chỉ tới trễ một chút thôi làm sao đã đi mất rồi? Nghĩ đến đứa con bị mất đi lòng của Thượng Quan Quân Triết đau như cắt, sao lại có thể như vậy! "Thượng Quan Quân Triết, cậu sao thế!" Mạc Thiên Kình cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng chán chường này của cậu ta. Thượng Quan Quân Triết liếc nhìn Mạc Thiên Kình sau đó khổ não mang bí mật cất giấu từ đáy lòng nói ra: "Tôi bị vô sinh! Bác sĩ nói cả đời này tôi không có cơ hội làm cho phụ nữ mang thai. Cha tôi đã cho tôi uống rất nhiều thuốc nhưng mà tôi lại vẫn luôn cảm thấy có hay không có con cũng không quan trọng gì. Hơn nữa lúc làm chuyện kia lại còn không phải mang đồ phòng hộ rất thoải mái nên cũng không để ý. Những người phụ nữ lên giường với tôi trước đây cũng không có ai mang thai. Mấy năm gần đây cha tôi muốn có cháu bế nên gọi tôi đi trị liệu rất nhiều lần nhưng mà vẫn không có kết quả không ngờ được Thủy Nhi lại mang thai!" Thật vất vả mới có đứa con đến lúc biết được thì đã bị mất đi rồi! "Khó trách cho tới bây giờ cậu đều không tránh thai!" Mạc Thiên Kình giờ mới hiểu được tại sao cậu ta và Thủy Nhi ở chung một chỗ cũng không tránh thai thì ra là cậu ta bị vô sinh cho nên cũng không lo lắng đến vấn đề này. Chỉ là không ngờ được Thủy Nhi lại mang thai! "Đúng vậy! Có lẽ ông trời đang trừng phạt cái tính phong lưu của tôi chăng!" "Cậu đang nghĩ muốn đứa con này hay là bởi vì ba cậu đang muốn ôm cháu nên mới khẩn trương để ý đến đứa nhỏ trong bụng Thủy Nhi như vậy ?" Lão K đứng ở bên cạnh từ từ hỏi: Thượng Quan Quân Triết sửng sốt một lúc, anh là bởi vì chính mình thích hay là bởi vì cha muốn ôm cháu mới đau khổ như vậy đây? Thượng Quan Quân Triết cũng không biết là mình đang nghĩ thế nào nữa! "Cậu tốt nhất nên suy nghĩ một chút, nếu như đơn thuần muốn có con thì không có đứa này cậu lại đi tìm đứa khác là được!" Dù sao hiện tại đã chứng minh anh vẫn còn có thể sinh con. "Thủy Nhi, cô về rồi!" Sính Đình bê cháo gà đi ra, đã nhìn thấy Lý Băng đỡ Thủy Nhi đi vào sắc mặt rất tái nhợt, nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết cũng chỉ liếc qua một cái sau đó lập tức đi lên lầu. Thượng Quan Quân Triết nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô mà cảm thấy đau lòng. Muốn gọi cô lại phát hiện mình không thể cất lời lên được. "Trinh Tử, chúng ta đi lên, Thủy Nhi mới vừa bỏ đứa nhỏ phải được ăn cháo gà!" Sính Đình cố ý nhấn mạnh mấy chữ bỏ đứa nhỏ chính là muốn Thượng Quan Quân Triết biết đứa bé không còn để cho anh ta hối hận chết đi! "Thủy Nhi!" Thượng Quan Quân Triết xông đến gọi !