Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Chương 127
Sính Đình đi dép vào rồi đi ra, trong tay cầm điện thoại của Mạc Thiên Kình, đứng ở trên lầu lớn tiếng nói.
"Cái gì?"
"Cái gì?"
"Làm sao có thể?"
Lời nói của Sính Đình làm cho mọi người đều kinh ngạc, Mạc Thiên Kình vội vàng chạy lên lầu nhận lấy điện thoại, sắc mặt càng lúc càng kém!
Cúp điện thoại, mặt âm u.
"Lập tức đi đến trại giam, Thủy Nhi cô ở nhà trông chừng Sính Đình!"
Nói xong cũng không quay đầu lại cùng mấy người kia rời khỏi biệt thự.
"Thủy Nhi, trong trại giam làm sao lại có chuyện như vậy? Không phải là Trương Vượng làm chứ?"
Thủy Nhi lắc đầu đáp: "Tôi cũng không biết sao lại biến thành như thế này?"
Đang êm đẹp như vậy bây giờ lại xảy ra chuyện này, xem ra bên phía Nam Cung Tước không phải là không có hành động gì mà là vẫn luôn tiến hành trong bóng tối.
Thủy Nhi cẩn thận kiểm tra các cửa sổ trong biệt thự, sau khi đóng kỹ mới đi lên lầu hai.
"Sính Đình, chính cô cũng phải cẩn thận một chút, Nam Cung Tước rất ngông cuồng, tôi sợ hắn cũng sẽ bất ngờ phái người đến giết chúng ta, đặc biệt là cô...cô là người của Mạc Thiên Kình hắn đều biết hết, cho nên cô càng phải để tâm vào!"
Bây giờ lại xuất hiện nội gian càng thêm nhiều phiền toái!
Thủy Nhi lấy súng của mình ra, kiểm tra tất cả bộ phận đều tốt sau đó lấy ra một khẩu súng lục xinh xắn trang bị tốt đưa cho Sính Đình.
Giữ lại phòng trường hợp phải dùng đến, bọn họ đều đi rồi chúng ta ở nhà phải cẩn thận.
Cô cho dù lợi hại thế nào cũng không thể bảo vệ chu đáo, rất may Sính Đình cũng không phải là phụ nữ bình thường không có năng lực, tốt nhất nên để cho cô ấy tự mình phòng vệ.
Làm quân tẩu không dễ dàng chút nào, đặc biệt là người có cấp bậc cao như Mạc Thiên Kình, nhiệm vụ nào cũng đặc biệt nguy hiểm, đối mặt kẻ địch nào cũng đều muốn mạng của anh.
Cho nên mặc kệ là người bên cạnh anh hay là người phụ nữ của anh cũng nhất định phải có khả năng tự bảo vệ nếu không thì chết lúc nào cũng không biết.
Sính Đình nhìn súng lục trong tay, cau mày hỏi:
"Thủy Nhi, bọn cô trước đây đều sống như thế này sao?"
So với việc làm cảnh sát như cô kinh khủng hơn nhiều ở ngay trong nhà mình cũng không cảm thấy an toàn, so với cuộc sống cổ đại còn bi đát hơn.
Thủy Nhi gật đầu một cái.
"Không sai, một khi chúng tôi tiếp nhận những vụ trọng án, sẽ có người đến tìm chúng tôi mà liều mạng, bắn nhau cũng là chuyện thường xảy ra !"
Thủy Nhi nói cho Sính Đình cuộc sống của bọn họ hi vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý.
Sính Đình nghe Thủy Nhi nói, cuối cùng cũng hiểu được về sau mình phải đối mặt với những người đó như thế nào, chỉ là cô rất hi vọng những ngày như thế sẽ không đến .
"Thật ra thì cô cũng không cần quá lo lắng, thượng tướng rất lợi hại, bản lĩnh cao cường, kỹ thuật bắn súng vô địch thiên hạ sẽ không có việc gì."
Thủy Nhi nhìn thấy cô nhíu mày nhăn mặt chắc là cô ấy đang lo lắng an toàn của Mạc Thiên Kình.
Sính Đình gật đầu một cái.
"Các cô đến lúc nào mới có thể kết thúc đây?"
Nếu cứ liên tục như thế thì anh lúc nào cũng luôn phải ở trong tình trạng này. Sờ xuống bụng thầm nghĩ không biết cục cưng của cô có thể bình an sinh ra được không đây mới là vấn đề chính.
Thủy Nhi nhìn cô lắc đầu.
"Tôi cũng không biết, chẳng qua là cũng quen suốt ngày đánh đánh giết giết rồi, chắc là đợi giải quyết xong chuyện của Nam Cung Tước thì mọi việc sẽ khá hơn một chút!"
Sau khi bắt được Nam Cung Tước, những thủ hạ còn sót lại từ từ thanh trừ là tốt rồi!
Gần đây cũng không có công sự gì đặc biệt cần bọn họ làm, bây giờ đang ở thời kỳ thái bình, không có chiến tranh giữa các nước, bọn họ chỉ cần xử những vụ trọng án có tính uy hiếp cao còn những vụ án nhỏ khác có thể giao cho cảnh sát thụ lý.
"Ừ!"
Sính Đình nghe rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thật là nhớ đến cuộc sống trước kia sau khi tan việc có thể đi đến siêu thị điên cuồng mua sắm, có thể trốn ở trong nhà ngủ thẳng đến khi trời tối!
Mạc Thiên Kình chạy xe như bay đến nhà giam, nhìn Trương Mậu đang đắp vải trắng được khiêng ra, đôi mày anh tuấn nhíu chặt.
Cẩn thận kiểm tra thì phát hiện đầu của hắn bị súng bắn một phát trí mạng, thi thể đã sớm cứng ngắc, chết đã được mấy giờ rồi !
Sau khi kiểm tra tìm tòi kỹ càng lại phát hiện ngón tay của hắn đều có vết rạch rất sâu máu tuôn ra đỏ tươi hơn nữa cả hai tay đều có.
"Anh, một phát đạn trúng ngay thái dương đúng là cao thủ!"
Thượng Quan Quân Triết cau mày nhìn mặt tái nhợt của Trương Mậu, anh có chút không hiểu tại sao đối phương lại muốn giết chết Trương Mậu, chẳng lẽ là bởi vì hắn tiết lộ hình dáng của nội gian ra ngoài?
Như vậy cũng không để đến bây giờ mới động thủ, hơn nữa nhà giam này canh phòng nghiêm ngặt như thế. Người nào lại có bản lĩnh như vậy đi lại tự nhiên một phát giết chết Trương Mậu mà không làm kinh động đến mọi người nơi này!
Càng nghĩ càng thấy chuyện này ngày càng phức tạp?
Mạc Thiên Kình nhìn sang cai ngục tiểu Triệu.
"Hôm nay có những người nào đi vào đó?"
Tiểu Triệu suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời.
"Trương Vượng có đến nhưng chỉ là hỏi anh có ở chỗ này hay không liền đi cũng không có đi vào!"
" Trương Vượng?" Mạc Thiên Kình cau mày, Trương Vượng muốn tìm anh sao không gọi điện thoại? Tại sao lại muốn đến chỗ này tìm?
Không có ai đi vào, nếu như không có ai đi vào thì chẳng lẽ người là do cậu ta giết?
"Thế còn có ai ra không?"
Mạc Thiên Kình cẩn thận kiểm tra chỗ huyệt thái dương bị trúng đạn, một phát trí mạng!
"Không có "
Nơi này rất ít người đến, tội phạm có khoảng bảy tám người đều là những tội phạm rất quan trọng.
"Anh, chính là do Trương Vượng làm sao?"
Thượng Quan Quân Triết có chút khó mà tin được.
Mạc Thiên Kình mím môi nhìn tiểu Triệu nói : " Cậu đi gọi toàn bộ cai ngục đến đây!"
Mạc Thiên Kình mặt lạnh lùng phân phó, tiểu Triệu lập tức vâng lệnh rời đi, đôi tay lập tức thả ở bên người.
Mạc Thiên Kình híp mắt nhìn vào chỗ cậu ta vừa đứng rồi ngồi xổm xuống kiểm tra.
Tỉ mỉ tra xét, môi nhếch lên cười lạnh trông cực kỳ u ám.
"Anh, Có phải tiểu Triệu . . . . ."
Thượng Quan Quân Triết chưa kịp nói hết thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, tiểu Triệu mang theo bảy tám nam cảnh sát chạy đến phần lớn đều hơn ba mươi tuổi.
"Thượng tướng!"
Bọn họ hành lễ với Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn từng cai ngục đứng trong hàng.
"Tiểu Triệu, cậu đến chỗ này bao lâu rồi?"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi, tiểu Triệu lập tức đứng ra.
"Thưa thượng tướng, một năm hai tháng hai mươi mốt ngày!"
"Rất tốt!"
Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì đi tới bên cạnh thi thể Trương Mậu, vén vải trắng lên.
Mặt Trương Mậu vặn vẹo mắt trợn trừng trông hết sức dữ tợn.
Tiểu Triệu nhìn không khỏi nhíu mày.
Những người khác đều không dám mở to mắt nhìn.
"Tiểu Triệu, cậu cảm thấy không kinh khủng sao?"
Mạc Thiên Kình chỉ vào cái lỗ trên mặt Trương Mậu, gương mặt đó lúc còn sống nhất định là rất khổ sở, rất sợ hãi, cho nên mới có hình dạng dữ tợn như thế này.
Tiểu Triệu nhíu nhíu mày, "Cũng may, chúng ta làm nghề này phải luyện thói quen nhìn khuôn mặt xấu xí của phạm nhân."
"Các cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Trương Mậu xem ra cũng không phạm phải tội ác tày trời gì nhưng hắn lại phải chịu cái chết vô cùng kinh khủng như vậy?"
Mạc Thiên Kình thật bình tĩnh như cũ, có mấy người len lén liếc nhìn:
"Cái chết thật thê thảm!"
Một người ở trong hàng nhỏ giọng nói.
Theo lẽ thường đã có một người nói thì lại kéo theo những người khác ."Đúng vậy, thật thảm!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết anh đang muốn làm gì.
Mạc Thiên Kình nhếch miệng cười lạnh.
"Đừng nhìn nữa, tất cả mọi người đem quần áo cởi ra!"
Bây giờ trời đang nóng, mỗi người chỉ mặc một bộ quần áo, Mạc Thiên Kình bảo bọn cởi quần áo ra đồng nghĩa với việc trên người bọn họ chỉ mặc độc quần lót!
Truyện khác cùng thể loại
238 chương
22 chương
120 chương
52 chương
152 chương