Gió rất nóng, thổi vào người cũng có cảm giác ẩm ướt, thật sự rất khó chịu. Hàn Dao ở đây nói tào lao với Phó Thiếu Lê lâu như thế, không5 biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Sắc mặt của Phó Thiếu Lê trở nên nghiêm túc hơn. Anh vươn tay ra, búng một cái vào trán cô. 6 “Hàn Dao, ở trong bộ đội, cô phải học cách nhẫn nhịn, học cách lá mặt lá trái, học cách phục tùng mệnh lệnh, cố gắng tôi luyện, cố g7ắng học tập nhiều thứ hơn để hoàn thiện bản thân.” “Nhớ là đừng có chống đối cấp trên của cô. Cô không có thân phận bối cảnh, tư4ơng lai ở trong quân đội sẽ khó sống lắm.” “Hàn Dao, nhớ kỹ những gì tôi nói hôm nay. Trong tình huống không có đủ thực lực, đừn8g tỏ ra chói mắt quá, kẻo bị người khác thù hằn. Bất kể là lúc huấn luyện hay lúc làm nhiệm vụ, cô cũng phải bảo vệ mình, đừng để mình bị thương.” Hàn Dao chớp mắt với Phó Thiếu Lê. “Chỉ vì muốn nói những lời này mà tối mịt rồi anh còn gọi tôi tới làm mồi cho muỗi hả?” Nhìn vẻ mặt không mấy để ý của Hàn Dao, Phó Thiếu Lê gật đầu. “Đúng thế, đây là kinh nghiệm của người đi trước, đừng có coi thường, nhất định phải nhớ lấy.” Hàn Dao xua tay đứng lên. “Rồi rồi, tôi biết rồi, đi đây!” Hàn Dao cảm thấy mình đi đủ lâu rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nên về tắm rửa. Cô liếc nhìn Phó Thiếu Lê một cái rồi xoay người đi luôn. Phó Thiếu Lê bị cô bỏ lại trong sân huấn luyện vắng tanh, như chưa từng có người tới, chỉ để lại cơn đau trên mặt và giữa hai chân, mãi mà không dịu đi. *** Hàn Dao an toàn về phòng ngủ. Thấy cô về, Chúc Quân Dương chạy ra. “Đại Dao, cô đi đâu vậy?” Hàn Dao lắc đầu, “Tới sân huấn luyện hít thở không khí.” Trương Lan Tiếu đi tới kéo Chúc Quân Dương đi. “Đại Dao, đi tắm trước đi, bọn tôi tắm hết rồi. Mười giờ tắt đèn, bây giờ là chín rưỡi, sắp cắt nước rồi, hơn nữa còn phải giặt quần áo, tranh thủ đi đi.” Thấy Trương Lan Tiếu khôn khéo như thế, Hàn Dao tặng cô ấy một ánh mắt khen ngợi, đi lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa. Trên đường tới phòng tắm, Hàn Dao gặp Triệu Thù Nhiên, cô ta vừa từ phòng tắm về. Hai người đụng mặt, không nói với nhau một câu nào, thậm chí Hàn Dao còn nghe thấy cô ta hừ nhẹ một tiếng khiến cô chẳng hiểu ra sao. Hàn Dao lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa, tranh thủ thời gian đi tắm, rồi lại tốn chút thời gian giặt quần áo. Lúc cô lên giường thì phòng ngủ đã đen kịt. Trong đầu cô nhớ tới những lời nói của Phó Thiếu Lê. Nói thật, đây là lần đầu tiên có người nói những lời quan tâm ấy với cô, hi vọng cô nghe lọt, ngoại trừ bà ngoại, Tống Tinh Kỳ và Sài Khả Mộc. Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, nhưng lại không giống người xạ lạ mới gặp. Lần đầu tiên, Hàn Dao nghe lọt lời nói của một người xa lạ mà không hoài nghi chút nào. Trong quân đội, lúc nào cũng không được ngủ đủ giấc, luôn cảm thấy chưa được ngủ thì đã phải dậy rồi. Buổi sáng, lúc bị Hàn Dạo giẫm một chân lên mặt, tâm trạng của Chúc Quân Dương chính là như thế. Cô ấy không ngừng xoa gò má đau nhức, ngồi trên giường cho tỉnh lại. Đợi đến khi tỉnh hẳn, khi Hàn Dạo đã gấp chăn lại như một miếng đậu phụ, sau đó Chúc Quân Dương lại ăn một cú đạp của Hàn Dao. “Cô mau chóng gấp chăn đi, lát nữa giáo quan Hà sẽ tới kiểm tra đó!”.