“Được rồi, tôi đã nghe thấy lời đảm bảo của cô rồi. Bây giờ còn bốn, năm phút nữa mới kết thúc, Hà Tiêu Linh cậu tới sân huấn l5uyện xem, còn Hàn Dao thì tới nhà ăn xem hôm nay ăn gì, tiện thể đánh bóng con mắt một chút!” Tất nhiên là Hàn Dao hiể6u ý của Giang Hàn, cô đi theo Hà Tiêu Linh ra khỏi văn phòng. Xuống dưới tầng một, cô và Hà Tiêu Linh mỗi người đi một ngả. Hàn Dao lù đù đi tới nhà ăn. Lúc nãy còn không thấy gì, bây giờ ngồi trên ghế lâu như thế rồi lại đứng lên đi, cô chỉ cả4m thấy chân mình rời rạc cả ra. Chịu đựng cảm giác khó chịu ấy, Hàn Dao dừng lại ở vị trí cửa sổ. Bên trong vẫn là ngư8ời đàn ông trung niên lấy cơm cho cô vào buổi trưa, đồng thời cũng là quản lý nhà bếp La Hiển Thanh. “Chào bếp trưởng!” La Hiển Thanh nhìn cô, động tác múc canh chua vẫn tiếp tục. “Sao chỉ có một mình cháu? Huấn luyện xong rồi à?” Hàn Dao cười lắc đầu. “Vẫn chưa. Cháu bị giáo quan phạt, phạt xong thì tới đây luôn, xem có giúp được gì không.” Loáng thoáng có tiếng mèo kêu truyền tới, nghe có vẻ rất thích thú. La Hiển Thanh lắc cái muôi trong tay. “Không có gì cần cháu giúp cả, hay là cháu uống một bát canh chua đi.” Vừa nói, ông ấy vừa đưa một bát cho Hàn Dao, cô nhận lấy. “Vậy thì cảm ơn bếp trưởng!” Hàn Dao bưng bát canh chua, tìm một cái bàn gần đó rồi ngồi xuống, uống một hơi hết hơn một nửa. Cô thoải mái thở một hơi, sau đó mới uống nốt phần còn lại. Tiếng mèo kêu càng lúc càng rõ ràng. Hàn Dao tìm xem con mèo đó ở đâu, ai ngờ có thứ gì đó nhoáng lên trước mặt, một con mèo nhảy lên cái bàn trước mặt cô. Chú mèo vàng trắng dùng đôi mắt màu xanh nhạt nhìn cô. Thấy cô nhìn sang, nó kêu một tiếng với cô, sau đó liếm cái tay đang cầm bát của cô. Hàn Dao tươi cười xoa đầu nó. Cảm giác thật mềm mại, ngoan thật đấy. “Đáng yêu quá!” Hàn Dao nhỏ giọng lẩm bẩm. Hình như ngửi thấy mùi canh chua, chú mèo kia thò đầu vào bát. Phần canh còn lại mà Hàn Dao chưa uống xong cũng vào bụng nó. “Meo!” Chú mèo kêu một tiếng. Nhìn cái bát trống không, Hàn Dao dở khóc dở cười, vuốt lông nó hai cái, sau đó cầm bát đứng lên, quay lại chỗ cửa sổ. “Bếp trưởng, xin lỗi chú, hay là để cháu rửa cái bát này cho?” La Hiển Thanh nhận lấy cái bát từ tay cô, ném vào tay một nhân viên nhà bếp đang làm việc. “Tiểu Bân, rửa sạch cái bát này đi, vừa bị Hoa Hoa liếm đấy.” “Vâng, bếp trưởng!” Người tên là Tiểu Bân dừng việc đang làm lại, đi rửa bát ngay lập tức. Lúc đi, người đó còn nhìn Hàn Dao một cái, khiến cô chẳng hiểu gì cả. Đột nhiên vạt áo của cô trĩu xuống, dường như có thứ gì đó đu trên lưng cô. Chú mèo tên là Hoa Hoa kia nằm sấp trên vai cô. Hàn Dao vươn tay vuốt ve nó, túm lấy cái cằm nó cưng nựng. Chú mèo hưởng thụ híp mắt lại. Thấy vậy, La Hiển Thanh cười chỉ vào chú mèo trên vai Hàn Dạo. “Nó ấy à, chú nuôi hai năm rồi, định để nó bắt chuột. Cơ mà hai năm nay nó chẳng bắt được mấy con chuột, chỉ giỏi dọa người thôi. Lần đầu tiên chú thấy nó thân thiết với người khác thế đấy.” Nghe La Hiển Thanh nói vậy, Hàn Dạo nhìn chú mèo này, ý cười ngày một rõ rệt..