Nhìn thấy cô, người ngồi bên trong mở cửa xe. Hàn Dao ung dung bước lên xe. “Đi.” Chỉ một chữ duy nhất, không có một câu nói thừa thãi nào cả. Dáng vẻ của Hàn Dao lúc này khác hoàn toàn so với khi ở trước mặt bà ngoại. Tống Tinh Kỳ ngồi trên ghế lái, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hàn Dạo, lắc đầu nói: “Thắt dây an toàn vào.” Nói xong, anh ấy cũng khởi động xe chạy vọt đi. Tống Tinh Kỳ lớn hơn Hàn Dạo một tuổi, năm nay 20 tuổi, thi bằng lái xe trước Hàn Dao một năm. Hôm nay đúng lúc lái xe ra ngoài nên Hàn Dao mới để anh ấy tiện đường đến đón mình. “Đi đâu?” Một tay Hàn Dao chống cằm, khuỷu tay đặt cạnh cửa xe, nhìn ra ngoài không biết nghĩ gì. Đột nhiên, cô nghe thấy giọng của Tống Tinh Kỳ nên nhìn về phía anh, khóe môi cong lên, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Có người khiêu khích em, hạ chiến thư với em. Sao hả, cùng nhau chứ?” Thái dương Tống Tinh Kỳ giật giật: “Anh nói này, em là con gái, có tên giống con trai thì cũng thôi đi, sao mà tính cách cũng y hệt con trai thế hả?” Tên Hàn Dao còn nam tính hơn một thằng đàn ông như anh ấy, bảo anh ấy phải nhịn thế nào đây? “Chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, anh còn không biết tính em thế sao sao? Nói một câu thôi, đi hay không?” Bàn tay giữ vô lăng của Tống Tinh Kỳ siết chặt lại, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đi, sao lại không đi chứ, lâu lắm rồi ông đây không đánh nhau. Ngày mai em phải đi rồi, sau này cũng không có cơ hội đánh nhau nữa, hôm nay đánh cho đã đi.” “Nói đi, địa điểm là ở đâu?” Hàn Dạo giơ tay đập vào vai Tống Tinh Kỳ: “Quả nhiên là anh em tốt, đến bến tàu.” Xe chạy được một lát, Hàn Dao vỗ Tống Tinh Kỳ một cái: “Thôi, nên đến nghĩa trang trước đã, tiện đường. Đến thăm mẹ em trước, nhỡ mà vác cái mặt đầy vết thương đi gặp bà ấy, bà ấy lại mắng em.” Hàn Dao vừa cười vừa nói những lời này, nhưng Tống Tinh Kỳ không nhìn thấy ý cười trong mắt cô. Anh ấy nhún vai, đưa cô đến nghĩa trang. Tống Tinh Kỳ đi theo Hàn Dao vào, ngoặt trái rẽ phải rất nhiều lần, cuối cùng cũng đến trước mộ mẹ cô. Tống Tinh Kỳ đứng im, còn Hàn Dạo bước lên một bước rồi quỳ xuống. Không biết cô lấy đâu ra một chiếc khăn, cứ như làm ảo thuật, nhẹ nhàng lau bụi đất trên bia mộ đi, lau sạch rồi mới ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh trên bia. Người phụ nữ trong bức ảnh trông rất tĩnh lặng. Tống Tinh Kỳ thở dài một hơi, ai mà ngờ rằng khi bà còn sống, Hàn Dao lại biến thành như thế này chứ? Anh ấy không muốn nghĩ tiếp nữa, quay người bước ra xa. Hàn Dao nhìn người phụ nữ trong ảnh: “Mẹ, ngày mai con gái mẹ phải nhập ngũ rồi, có lẽ sau này sẽ không có nhiều cơ hội tới đây thăm mẹ, mẹ đừng để bụng nhé.” “Con không mua hoa, phiền phức lắm, con nghĩ mẹ cũng sẽ không thích. Thật ra, mỗi lần nhìn thấy con, chỉ cần mẹ không mắng con là được. Mẹ đó, nhớ phải sửa lại tính cách đi, nếu không ở dưới đó làm gì có ông chú nào vừa mắt mę chứ?” “Mẹ mau yêu đi thôi, đừng về tìm con nhiều. Sau này con bận lắm, không có thời gian nói chuyện với mẹ đâu.” Cô lầm rầm nói rất nhiều, cho đến lúc trời hơi chuyển tối mới đứng dậy phủi bùn trên quần: “Thôi, con phải đi rồi, con đi làm chuyện lớn đây.” Hàn Dao xoay người đi không chút do dự. Dọc đường không thấy Tống Tinh Kỳ, một lúc sau mới thấy anh ấy đang ở trong xe, bèn mở cửa xe ngồi vào: “Chẳng phải anh đi cùng em sao? Sao chưa bắt đầu đã chạy trốn thế?” Tống Tinh Kỳ cười gượng: “Thấy em tâm sự với mẹ em nên anh không quấy rầy nữa.”.