Mỗi khi Tịnh Thủy hẹn đi trung tâm thể dục hoặc thẩm mỹ viện, Cốc Dạ Lam luôn cố gắng hết sức gạt công việc sang một bên, để bản thân được hưởng thụ chút tư vị được người khác phục vụ. Cốc Dạ Lam vừa hiếu thắng, vừa cho rằng mình ưu tú hơn, kiệt xuất hơn Doãn Tịnh Thủy, vì vậy cô có tư cách có được tất cả những gì tốt nhất. Những thứ này mặc dù rất tốn kém nhưng cô tin tưởng, chỉ có duy trì vẻ bề ngoài của chính mình ở trạng thái hoàn mỹ nhất, mới có cơ hội đè bẹp Doãn Tịnh Thủy, gả vào Thẩm gia. Hôm nay bọn họ cùng đi tới một hội quán thẩm mỹ kết hợp tập thể hình vừa mới khai trương. Ở đây có bể bơi chất lượng cao, hơn nữa còn sắp đặt nhiều gian hàng buôn bán kinh doanh, không có quá nhiều người, Doãn Tịnh Thủy nhắc Cốc Dạ Lam nhất định phải tới thử một chút, vận động là phương pháp tốt để giữ vóc dáng. Sau khi đổi bộ đồ bơi, Tịnh Thủy cởi dây chuyền, hoa tai cùng đồng hồ xuống, Cốc Dạ Lam nhìn thấy, vô tâm hỏi: “Chiếc đồng hồ đeo tay này mình chưa từng thấy qua, cậu mới mua à?” “Là Thẩm Uyên tặng, nói là muốn tạ lỗi.” Tịnh Thủy cười khẽ, đem đồng hồ khảm kim cương bên ngoài bỏ vào túi. “Tạ lỗi?” Tâm Cốc Dạ Lam nhói đau. “Anh ấy không có thời gian cùng mình đến rạp chiếu phim, bộ phim kia hạ rạp rồi.” “Làm ơn đi, là do cậu bị đau bụng không thể xem hết mà!” “Nhưng anh ấy đã nói sẽ đưa mình đi xem lại, không làm được đương nhiên phải tạ lỗi rồi.” Doãn Tịnh Thủy đã quen được chiều chuộng, thỉnh thoảng cũng sẽ ngang ngược. “Là cậu kiên quyết muốn hắn đi cùng.” “không phải. Mình bảo anh ấy mời mình đi ăn món Pháp là được rồi, anh ấy nói được, sau đó mang theo một bó hoa tươi và quà tặng đến nhà đón mình, quà tặng chính là chiếc đồng hồ đeo tay này, mình đeo lên luôn, anh ấy rất vui a!” Tịnh Thủy cười đến xuân phong đắc ý, xoay người bỏ túi da vào ngăn gửi đồ, khóa lại, sau đó đeo chìa khóa vào cổ tay. Cốc Dạ Lam cũng làm theo, nhưng nội tâm ngũ vị tạp trần, thật muốn xóa đi má lúm đồng tiền hạnh phúc trên gương mặt Tịnh Thủy! Nếu không phải cô che giấu tình cảm của cô với Thẩm Uyên rất tốt, cô cơ hồ hoài nghi Tịnh Thủy cố ý khoe khoang với cô. Nếu như Thẩm Uyên đối xử với cô bằng một phần mười Tịnh Thủy, cô nhất định sẽ vui mừng phát khóc. Tại sao cô khẩn cầu nhưng không thể có được hạnh phúc, mà Tịnh Thủy luôn dễ dàng lấy được? Từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô Đỗ Thiến Ngâm cũng nuôi dạy cô giống như Tịnh Thủy, Tịnh Thủy được học cái gì, cô cũng được học, Tịnh Thủy học ở trường tư thục, cô cũng có thể. Cốc Dạ Lam đương nhiên hiểu, hoàn cảnh nhà cô so với nhà Tịnh Thủy cách nhau một trời một vực, nhưng Đỗ Thiến Ngâm là người phụ nữ hiếu thắng, lại chỉ sinh được một cô con gái. Bà thường nói với Cốc Dạ Lam, ba tháng tiền lương của bà đều đầu tư cho cô còn chưa đủ, nếu như cô không thể thành người, cũng đừng oán giận ba mẹ. Cốc Dạ Lam đương nhiên muốn thành công hơn người, huống chi từ trước đến giờ luôn được đánh giá là tài trí hơn người. Còn Doãn Tịnh Thủy, nói một cách thẳng thừng, cũng chỉ là một người không ôm chí lớn, thiên kim tiểu thư chỉ biết tiêu tiền! thật ra, khi còn bé, Cốc Dạ Lam cũng không thích ở cùng một chỗ với Doãn Tịnh Thủy, quần áo mặc cũng khó tránh khỏi không cao quý bằng, cô ghét loại cảm giác này. Mãi đến khi Thẩm Uyên xuất hiện, mà Thẩm gia và Doãn gia lại là thế giao, Thẩm Uyên vừa gặp đã thích Doãn Tịnh Thủy, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tịnh Thủy, thế nên Cốc Dạ Lam cũng dần dần thích ở chung một chỗ với Doãn Tịnh Thủy, như thế cô mới có thể thường xuyên gặp Thẩm Uyên. Vậy mà, cho dù cô đã bao lần tự bảo với mình rằng chuyện này là không thể, cho dù cô có phí tâm giấu kín ham muốn say đắm thế nào, thì cũng không thể lừa bản thân mình, mỗi lần thấy Thẩm Uyên, là thêm một lần trái tim cô trầm luân. Đôi mắt đen động lòng người, khiến người khác nín thở của Thẩm Uyên, không ngừng xuất hiện trong tâm tư cô. Hơn nữa Thẩm Uyên cũng không bài xích cô, như thể cô xuất hiện bên cạnh hắn là một chuyện đương nhiên, huống chi, bọn họ vẫn thường giữ liên lạc, Cốc Dạ Lam tin tưởng, cô còn có hi vọng đoạt lấy hắn. Tâm cô cứ lăn qua, lôn lại như vậy, tâm tình không yên, lúc quang đãng, lúc mưa dầm, tâm tư đề phòng khiến cô chịu không ít dày vò. Hơn nữa, cứ một lần lại một lần nhìn thấy quà tặng của Thẩm Uyên đưa cho Tịnh Thủy, nghe thấy Thẩm Uyên đưa cô đến nhà hàng nào ăn cơm…. Càng nghĩ cô càng muốn hét to cho Doãn Tịnh Thủy biết, cô cũng có tư cách yêu Thẩm Uyên. Sau khi Tịnh Thủy bơi được 500 mét, liền lên bờ nghỉ ngơi một chút. Cốc Dạ Lam lại chỉ bơi 300 mét. “Dạ Lam, hôm nay cậu luôn không yên lòng, có tâm sự gì sao?” Bổ sung dưỡng khí, da thịt sau khi vận động căng mịn, tỏa sáng, rất nhiều khách nam nhịn không được không ngừng quan sát cô. “không có gì. Mình vừa mới xong việc liền chạy tới đây, thể lực dĩ nhiên không tốt bằng cậu.” Đôi khi, Cốc Dạ Lam cũng tự giận mình tự chuốc lấy khổ, cũng không phải không có đàn ông theo đuổi cô, tội gì phải đơn phương yêu mến một cọng cỏ? “Đừng đùa, người đi làm thể lực rất tốt, dì cũng nói cậu còn vượt xa dì lúc còn trẻ , còn biết mưu tính, sắp muốn cướp đi chức vị của dì rồi.” Tịnh Thủy trêu cô. “Mẹ mình chỉ có một đứa con để khoe khoang, cậu tưởng là thật chắc?” Cốc Dạ Lam nhìn gương mặt trong sáng còn đẫm nước càng thêm vẻ thanh lệ, trắng nõn lại sáng bóng, không giống cô đi ra ngoài còn phải liều chết chống nắng, dù trắng cũng không tránh khỏi có nhiều điểm hồng trên mặt, thật may nhan sắc tuổi trẻ giúp cô che giấu rất tốt. “Thẩm Uyên nói cậu là nhân tài mới, tiền thưởng hàng năm tăng vù vù.” Tịnh Thủy cười khích lệ cô, biết cô là cường nữ điển hình, tự thấy mình không bằng. Công ty bảo hiểm Chính Thái dưới cờ Thẩm gia là công ty bảo hiểm lớn nhất nhì, Đỗ Thiến Ngâm là quản lí nhân sự, đại đa số khách hàng là giai cấp trung lưu, khi bắt đầu sự nghiệp bảo hiểm cũng xuống tay từ bạn bè người thân, sau đó ra tay với người thân của người thân, chỉ cần giữ khuôn phép, miệng đủ ngọt, quan tâm khách hàng, người thân cũng sẽ nể tình giúp đỡ. Khi Cốc Dạ Lam học đại học năm nhất, liền đi theo mẹ chào hỏi khách hàng, cô sớm hạ quyết tâm, một ngày nào đó sẽ làm việc bên cạnh Thẩm Uyên. “Thẩm Uyên nhắc đến mình?” cô mừng rỡ. “Ừ.” Tịnh Thủy thần bí nháy mắt mấy cái, đôi môi anh đào cười mập mờ. “Thẩm Uyên nói nữ sinh như cậu quá nghiêm túc, muốn giới thiệu cho cậu một người bạn tốt của anh ấy.” “Cái gì?” “Rất vui đúng không? Dạ Lam, Thẩm Uyên nói cậu không thích hợp làm bà chủ hay thiếu phu nhân nhàn nhã, bạn anh ấy trước mắt vẫn đang gây dựng sự nghiệp, cũng giống như cậu, rất có mưu tính…” “Chớ nói đùa!” Ngoại trừ đau lòng, Cốc Dạ Lam còn rất tức giận. “Dựa vào cái gì nói tôi không thích hợp làm thiếu phu nhân nhàn nhã? Tôi trời sinh mệnh hèn hạ, cả đời phải liều mình làm việc đến chết? Nếu như năm đó mẹ tôi ngoan ngoãn gả cho kẻ có tiền, tôi với cậu đều sẽ là thiên kim tiểu thư tốt số, không phải tự mình ra ngoài kiếm tiền, cũng sẽ có nhiều thiếu gia theo đuổi tôi!” Lửa giận bùng phát của cô khiến Tịnh Thủy sợ hãi. “Thẩm Uyên chỉ là khen ngợi năng lực công tác của cậu thôi, cần gì phải tức giận như thế? Thôi, coi như mình lỡ lời.” cô cũng không cảm thấy bị ức hiếp gì, đứng dậy xuống nước bơi lội, không chú ý để tuột dây chìa khóa trên ghế. Cốc Dạ Lam thấy lại làm bộ như không thấy, đi tới một khúc quanh gọi điện thoại cho Tôn Vô Nộ. “Tôn tiên sinh, anh nói mà không giữ lời sao?” cô cực kì tức giận hướng điện thoại di động hỏi. “cô là ai?” Tôn Vô Nộ đang bận rộn, không khỏi nghi hoặc nhìn số điện thoại xa lạ. “Tôi là ân nhân cứu mạng của bà nội anh, Cốc Dạ Lam!” Giọng điệu của hắn làm cô càng tức giận hơn, người đàn ông này quả nhiên là muốn qua cầu rút ván. “À, ra là cô, có chuyện gì không?” “Anh còn hỏi tôi có chuyện gì? Tôn tiên sinh, anh là quý nhân hay quên? rõ ràng anh đã đồng ý sẽ nghĩ biện pháp theo đuổi đối tượng kết hôn của bạn trai tôi, Doãn Tịnh Thủy, để tôi và bạn trai thuận lợi kết hôn.” “Bạn trai cô? cô xác định Thẩm Uyên là bạn trai thanh mai trúc mã của cô?” Tôn Vô Nộ ở đầu dây bên kia cười lạnh. Anh không phải là kẻ lỗ mãng, đã sớm phái người điều tra rõ ràng toàn bộ mối quan hệ sâu xa giữa Doãn gia, Thẩm gia, Cốc gia và Đỗ gia. “Dĩ nhiên.” Cốc Dạ Lam cắn chặt không nhả. “Anh đường đường là một đại lão bản, nghĩ muốn lật lọng sao?” thật ra, cô căn bản không rõ Tôn Vô Nộ làm giàu từ ngành gì, nhưng nhìn qua chắc chắn không phải hạng người xuất thân nhãi nhép tép riu. “không phải tôi muốn lật lọng, mà là có một cô y tá nói cho tôi biết, dáng dấp vị tiểu thư đi theo xe cứu thương đưa bà tôi đến bệnh viện không giống cô.” Tôn Vô Nộ không muốn ngả bài, nói thẳng ra tên Doãn Tịnh Thủy, mà muốn cho Cốc Dạ Lam một cơ hội. Cốc Dạ Lam nghe vậy, tâm lộp bộp ba cái, nhưng đã đâm lao đành phải theo lao. “Tôn tiên sinh, anh quá hèn hạ, vì không muốn thực hiện ước định báo ân, cư nhiên muốn dùng một nét bút xóa đi ân tình của tôi với bà nội anh! thật muốn để cho cấp dưới của anh nhận ra bộ mặt vong ân phụ nghĩa của ông chủ bọn họ.” cô tự tin mình hiểu rõ Doãn Tịnh Thủy, cho dù qua một đoạn thời gian, Tôn Vô Nộ thật sự mang Doãn Tịnh Thủy về gặp bà nội hắn, cô tin với trí nhớ của Doãn Tịnh Thủy, cô ta sẽ không nhận ra từng gặp mặt bà nội Tôn một lần. Chỉ là, cô vạn vạn không ngờ tới, bạn già mà bà ngoại muốn Doãn Tịnh Thủy cùng đến thăm lại là bà Tôn. “nói như thế, Cốc Dạ Lam tiểu thư khăng khăng cô là người đưa bà nội tôi đến bệnh viện?” “Đây là sự thật.” “Vậy tôi phải nhắc nhở cô một chút, tôi rất ghét kẻ nào dám lừa gạt tôi! Người lừa tôi, tốt nhất đừng để tôi tìm được nhược điểm, nếu không tôi sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt.” Tôn Vô Nộ cảnh cáo lần hai, cho cô cơ hội cuối cùng. “Nếu như Tôn tiên sinh không muốn báo ân, vậy thì trực tiếp nhận lỗi với tôi đi!” “không, tôi sẽ đối xử với “ân nhân cứu mạng” thật tốt.” Trong đầu Tôn Vô Nộ hiện lên bóng hình xinh đẹp của Doãn Tịnh Thủy. Thế này cũng không sai biệt lắm. Cốc Dạ Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm. “Vậy anh mau hành động đi.” “Hai tháng nay, tôi đi công tác, lịch trình đã được định sẵn, căn bản không thể phân thân. Cốc Dạ Lam tiểu thư, tôi sẽ thực hiện ước định. Chỉ là cô phải kiên nhẫn chờ một chút, chờ tôi đi công tác trở về sẽ chuyên tâm theo đuổi Doãn Tịnh Thủy tiểu thư, phần thắng cũng không nhỏ, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để ra tay, sẽ uổng phí công phu.” “Còn phải đợi một, hai tháng sao?” Cốc Dạ Lam không tự chủ cắn móng tay. “Các cô mới tốt nghiệp đại học không đến một năm, trong vòng hai, ba năm không thể nào kết hôn được? Huống chi, có kết hôn hay không, mấu chốt cũng không hoàn toàn nằm ở Doãn Tịnh Thủy tiểu thư, mà là Thẩm Uyên có cầu hôn cô hay không? Cho nên trong hai tháng này cô nên chuyên tâm tóm lấy trái tim “bạn trai cô”, không phải sao?” Cuối cùng Cốc Dạ Lam cũng có chút chột dạ, không dám gây sự quá đáng nữa. “Cứ như vậy đi! Chỉ mong anh nói được làm được.” Tôn Vô Nộ cười lạnh. “Tôi cũng rất mong đợi sớm được nghe tin vui của cô và Thẩm Uyên.” Tôn Vô Nộ nói xong liền cúp điện thoại, anh còn có một cuộc hẹn, sắp không kịp giờ rồi. Cốc Dạ Lam nhìn điện thoại di động chằm chằm, tên đàn ông xấu xa này thật không có phong độ. Nhưng mà, những gì Tôn Vô Nộ nói cũng không hoàn toàn không có lý, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là Thẩm Uyên có yêu cô hay không, mà Thẩm Uyên thậm chí còn không biết cô yêu hắn! thay vì ở chỗ này giơ chân, không bằng tìm cơ hội tỏ tình. Khi cô trở lại cạnh bể bơi, Tịnh Thủy đang cầm khăn lông lau người, đồng thời phát hiện cổ tay trống không, chìa khóa tủ đồ không thấy nữa. “Dạ Lam, cậu có thấy chìa khóa của mình đâu không?” “không phải cậu đặt trên ghế sao?” “Sao cậu không nói sớm? Nhất định là làm rơi rồi.” Tìm trên ghế, dưới gầm ghế cũng không thấy, Doãn Tịnh Thủy vội vàng chạy đi tìm người quản lý tủ đồ xem xét, Cốc Dạ Lam cũng đuổi theo sau. Lúc tới nơi, thì thấy ổ khóa cắm trên lỗ khóa, tủ đồ chỉ khép lại, Tịnh Thủy vội vàng mở ra xem, bao da không mất, quần áo vẫn còn, nhưng bao da lại bị mở ra, chiếc đồng hồ khảm kim cương nổi tiếng Thẩm Uyên tặng cô không thấy! Sắc mặt Tịnh Thủy thay đổi, Cốc Dạ Lam cũng bị kinh hách lớn. Tên trộm rất thông minh, đem cả cái bao da đi sẽ rất bắt mắt, chỉ lấy đi cái đồng hồ đeo tay, thể tích nhỏ, tùy tiện bỏ vào túi là có thể nghênh ngang rời đi. Tịnh Thủy khổ sở rơi lệ, Cốc Dạ Lam đi tìm người quản lí, muốn xem lại băng ghi hình của camera giám sát để tìm ra tên trộm, vị quản lí kia lại nói hai ngày nữa mới lắp đặt camera, hơn nữa còn nhấn mạnh, ngoài cửa phòng gửi đồ có dán thông báo: phòng gửi đồ bao gồm cả tủ gửi đồ và khu vực xung quanh chưa lắp camera giám sát, chú ý không mang theo đồ vật quý giá tới trung tâm thể dục. Tịnh Thủy gọi điện thoại cho Thẩm Uyên vừa khóc vừa tường thuật lại chuyện vừa rồi, Thẩm Uyên nói sẽ tới ngay. Khi hắn tới nơi, Tịnh Thủy đã thay xong quần áo đang ngồi đợi, không có tâm tình trang điểm lại, khóc đến mức hai mắt đỏ hồng. Thẩm Uyên đau lòng an ủi cô: “Đừng khóc, nếu như thật sự không tìm được, anh mua cái khác tặng em.” Tịnh Thủy lắc đầu, nghẹn ngào: “không cần. Như vậy không giống nhau.” Thẩm Uyên trừng mắt về phía Cốc Dạ Lam. “cô đi cùng Tịnh Thủy, tại sao lại để chuyện như vậy xảy ra?” Nhân viên giờ này vốn nên ở bên ngoài môi giới bảo hiểm, lại tới trung tâm thể dục bơi lội, cô ta nghĩ năng lực của mình giỏi lắm sao? Còn khiến Tịnh Thủy mất đồng hồ hắn tặng, năm nay cô ta đừng mơ tưởng giành được giải thưởng Tài Năng Mới. Cốc Dạ Lam muốn phản bác nhưng Thẩm Uyên căn bản không muốn nghe cô giải thích, ôm lấy bả vai Tịnh Thủy đi ra khỏi hội quán, sau đó lái xe đưa cô về nhà. “Chuyện gì đây? Tức chết mất.” Ngồi vào trong xe, Cốc Dạ Lam càng nghĩ càng không cam lòng. cô đã làm sai cái gì, sao phải chịu loại oan ức này? Qua chuyện này, cô hoàn toàn không còn chút cảm giác áy náy nào với việc yêu cầu Tôn Vô Nộ cướp Doãn Tịnh Thủy đi nữa. Hai ngày nay, mẹ và bà nội Thẩm Uyên đều hẹn cô đến nhà uống trà chiều, Doãn Tịnh Thủy cũng không quên mang theo một hộp điểm tâm đến chào hỏi. Tuy nhiên, gần đến buổi trà chiều hôm nay, trong lòng Doãn Tịnh Thủy dấy lên một hồi báo động. thì ra là vì chuyện cô làm mất đồng hồ ở hội quán thẩm mỹ, nhận được điện thoại của cô, Thẩm Uyên lập tức chạy tới giúp cô xử lý, sau đó lại còn đưa cô về nhà, khiến trong mắt cô, hắn là người đàn ông tốt hiếm có! Nhưng cô không biết, lúc đó Thẩm Uyên đang trong giờ làm việc, đi ra ngoài không xin phép, bỏ bê công việc. Buổi tối hôm đó, liền bị ba và ông nội mắng thối đầu, nghiêm nghị chỉ trích hắn không nên vì bạn gái mà xem nhẹ công việc, hắn không còn là học sinh nữa, trong tương lại sẽ phải tự mình quản lí công ty, phải làm tấm gương tốt cho nhân viên noi theo, ngay từ hôm nay hắn phải hiểu, sau này công tác xếp thứ nhất, gia đình thứ hai… Mẹ Thẩm và bà Thẩm bởi vì yêu quý Doãn Tịnh Thủy, nên chỉ uyển chuyển nhắc nhở, ngụ ý là sau này Tịnh Thủy không nên hẹn Thẩm Uyên ra ngoài trong giờ làm việc, ngày nghỉ Thẩm Uyên rảnh rỗi, tự nhiên sẽ hẹn hò với cô. Từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, Thẩm Uyên đã thể hiện hết tình yêu, sự dịu dàng, che chở của một người đàn ông với Doãn Tịnh Thủy, kể từ hôm nay, công việc là quan trọng nhất, chuyện công ty cũng như bên ngoài xã hội, người thừa kế như hắn phải có trách nhiệm, không thể suốt ngày xoay quanh bạn gái như lúc trước, nếu không, ba Thẩm và ông nội sẽ chất vấn hắn không có năng lực thừa kế công ty? Tịnh Thủy cúi đầu nhận sai. “Dạ, cháu rất xin lỗi.” Nai con trong lòng nhảy loạn xạ, rợn cả tóc gáy. Ngoài lời thì ngọt ngào là thế, ý lại là cô bị động hưởng thụ sự yêu thương, che chở trong lòng bàn tay đã đủ lâu, chưa trưởng thành phải không? Sau này cô phải học tập mẹ Thẩm và bà nội Thẩm, hiểu rõ đạo lí, không nên đi cầu sự chăm sóc của người đàn ông, ngược lại phải nỗ lực giúp người đàn ông của mình công thành danh toại. Tịnh Thủy ngoài miệng tuyệt đối không xung đột với trưởng bối, nhu thuận nghe hai người giảng đạo nghĩa, trong lòng lại sớm kêu SOS: Mẹ Thẩm và bà nội Thẩm hiểu rõ đạo lí, là bao gồm cả việc dễ dàng tha thứ cho chồng lăng nhăng ở bên ngoài sao? không cầu sự dịu dàng chăm sóc của đàn ông, để đàn ông đi dịu dàng chăm sóc với tiểu tam? Hai vị phu nhân nhà họ Thẩm hoàn toàn không biết tiếng lòng của Doãn Tịnh Thủy, ngược lại rất hài lòng với biểu hiện của cô, đại gia khuê tú dịu dàng, thanh tao, lịch sự, đúng là rất thích hợp mới gia phong, nề nếp của Thẩm gia, sau khi cưới sẽ rất dễ dạy dỗ. Sau khi Tịnh Thủy về đến nhà, nội tâm hoảng loạn. cô vẫn luôn tin tưởng, có một ngày sẽ gả cho Thẩm Uyên, mà các trưởng bối Thẩm gia cũng rất yêu quý cô, sau này cô chỉ cần duy trì loại hạnh phúc này là tốt rồi. Nhưng mà, thật ra không phải như vậy? Đương nhiên cô hiểu, là phụ nữ phải gánh một số trách nhiệm và nghĩa vụ nhất định. Nhưng cô còn quá trẻ, cô không dám tưởng tượng, sau khi kết hôn, mình sẽ biến thành mẹ Thẩm thứ hai. Chẳng lẽ, Thẩm Uyên tiếp tục dịu dàng, che chở cô, thì không thể trở thành người thừa kế xuất sắc sao? Tốn quá nhiều thời gian bên bạn gái, sẽ không có tiền đồ sao? một Thẩm Uyên không còn muốn luôn bên cạnh cô như trước còn là Thẩm Uyên sao? Tịnh Thủy lâm vào trầm tư. cô nhớ lại ấn tượng mẹ Thẩm để lại trong lòng cô trong thời gian qua, sau khi mẹ Thẩm kết hôn, thời gian bà ở cùng bà Thẩm còn nhiều hơn ở bên chồng đi! Nếu có một ngày cô gả cho Thẩm Uyên, chẳng lẽ cả đời phải ở trên nóc tòa đại trạch (nghĩa là tòa nhà lớn của gia đình danh giá) , buông lời nhỏ nhẹ sao? Cho dù biết chồng và thư ký quan hệ mập mờ, cho dù biết chồng nuôi nhân tình ở bên ngoài,…. cũng nhắm mắt cho qua sao? “A _____ thật là phiền ! thật là phiền!” Tịnh Thủy ném con gấu bông trên giường xuống sàn nhà. Tức chết đi được, tại sao lại nói với cô những lời đó? Còn chưa bàn đến chuyện kết hôn mà, muốn ra oai phủ đầu với cô sao? cô nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Uyên, muốn hắn ra gọi điện cho Thẩm Uyên, muốn hắn ra ngoài một chuyến, Thẩm Uyên quả nhiên lắp bắp cự tuyệt. Ba Thẩm giao cho hắn một đống công việc, đủ để hắn bận rộn một tháng. “Được, em hiểu, anh chăm chỉ làm việc đi, thể hiện cho ba anh thấy.” “Tịnh Thủy, chờ anh làm xong sẽ dẫn em đi chơi, chúng ta đi mua đồng hồ mới.” “Được.” thật ra thì cái cô quan tâm không phải đồng hồ đeo tay, đồng hồ danh tiếng, cô không thiếu. Để di động xuống giường, bởi vì cô là Doãn Tịnh Thủy nho nhã, hiểu chuyện, nên sẽ không cãi lộn với bạn trai. Trong đầu cô chất chứa một đống ý tưởng, người khác rình cũng không thấy, bao gồm cả Thẩm Uyên. Bỗng, chuông điện thoại vang, ba muốn cô đến công ty một chuyến. Hai mươi phút sau Doãn Tịnh Thủy mặc quần lụa mỏng màu vàng kết hợp với áo váy xuân hè, thiết kế tinh xảo, hơi thở thần bí khiến người choáng váng, cổ tay quấn vài vòng dây chuyền kim loại màu trắng gạo, cầm theo bao da, bước vào cửa lớn tập đoàn Hoàng Ngọc, tuổi trẻ phơi phới, một thân thong dong tự tại. cô là con gái bảo bối của Doãn Thánh Kiệt, tổng giám đốc một công ty chuyên về quảng cáo. Doãn Thánh Kiệt nổi tiếng “Trọng nữ khinh nam”, hai đứa con trai sinh ra để giúp ông công tác, còn con gái là phúc tinh của ông. Khi ông còn trẻ, có một khoảng thời gian tình hình công ty vô cùng khó khăn, ông cơ hồ muốn buông tha miếng bánh kinh doanh mỹ phẩm. Đúng lúc đó, Doãn Tịnh Thủy ra đời, nhìn vợ càng ngày càng gầy yếu, ông nảy ra ý tưởng kết hợp chăm sóc sức khỏe vào khái niệm chăm sóc sắc đẹp, bao quát tất cả các khía cạnh liên quan đến chăm sóc sắc đẹp cho phụ nữ. Từ quầy hàng chuyên kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, hội quán spa đến trung tâm thể hình, đều vận hành dưới trướng tập đoàn Hoàng Ngọc, bản đồ sự nghiệp ngày càng mở rộng. Sáu năm trước, xâm nhập thị trường Thượng Hải, hướng tới đối tượng là đại tiểu thư, thiếu phu nhân tầng lớp thượng lưu. Doãn Thánh Kiệt nổi danh yêu vợ và con gái, chung thủy trong hôn nhân, danh tiếng vang xa, nhờ thế hình tượng tập đoàn cũng được nâng cao. hiện tại, ông càng thêm tin tưởng con gái ông là phúc tinh của Doãn gia. Ông vẫn muốn mở quầy hàng trong trung tâm thương mại Thời Đại, không chỉ bán mỹ phẩm, mà tương tự salon, vừa trung tâm chăm sóc sắc đẹp, vừa buôn bán mỹ phẩm đồng thời trang điểm cho khách hàng, triển lãm phương pháp, kĩ thuật trang điểm. Bởi vì cần diện tích lớn gấp hai, ba lần quầy hàng bình thường, tuy nhiên tới nay vẫn không nhận được câu trả lời thiện chí từ phía Thời Đại. Trung tâm thương mại Thời Đại trực thuộc tập đoàn Hỉ Đức, kể từ khi lão tổng tài qua đời hai năm trước, vị tổng tài trẻ tuổi kế nhiệm hết sức khiêm tốn, giới kinh doanh chỉ biết đó là cháu trai của lão tổng tài. Còn có người muốn xem kịch vui, chờ cổ phiếu tập đoàn Hỉ Đức rớt giá, nhưng chờ mãi đến hôm nay vẫn chưa được như ý nguyện. Doãn Thánh Kiệt có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Hỉ Đức, Tôn Vô Nộ lại đích thân đến gặp ông. Doãn Tịnh Thủy vừa bước vào công ty, liền cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, các nhân viên nữ xôn xao, cái gì mà siêu sao quốc tế đột nhiên hạ cố đến thăm trụ sở chính của tập đoàn? đi tới trước phòng làm việc của ba cô, lại thấy có hai người đàn ông mặc tây trang nghiêm túc đứng hai bên cửa, cô gật đầu chào họ, trong lòng lại buồn bực. một người thay cô mở cửa phòng làm việc, cô thản nhiên đi vào. “Ba!” Thanh âm mềm mại cho dù là đối với ba cô hay bạn trai đều phát huy tác dụng. “Tịnh nhi, con đến rồi!” Doãn Thánh Kiệt đang nghiêm túc, vừa nhìn thấy con gái, tâm dường như nở hoa. Đôi mắt sáng trong suốt của Tịnh Thủy nhìn sang người đang ngồi bên cạnh ba cô. “Tôn tiên sinh!” Người đàn ông này sao lại tới tìm ba cô. Tôn Vô Nộ khí định thần nhàn đáp lại: “Rất vinh hạnh. Tịnh Thủy tiểu thư còn nhớ rõ tôi.” “Bà Tôn vẫn khỏe chứ?” “Cảm ơn cô, bà nội tôi đã khỏe mạnh trở lại.” “Vậy thì tốt quá, bà ngoại tôi vẫn còn băn khoăn không biết có nên tìm bà Tôn chơi bài không, bà còn nói bà Tôn chơi bài rất tốt.” “Hoan nghênh cô đến nhà tôi chơi bất cứ lúc nào.” trên mặt Tôn Vô Nộ mặc dù không có vẻ mặt gì nhưng trong lòng lại vui vẻ. cô còn nhớ bà nội anh, quả nhiên anh không nhìn nhầm người, có thể tiến hành bước tiếp theo như kế hoạch rồi. Doãn Thánh Kiệt cười nói: “Tịnh Nhi, sao ba không biết con quen Tôn tổng?” “Tôn tổng? Con không biết a. Con chỉ mới gặp Tôn tiên sinh một lần, không rõ nghề nghiệp của hắn lắm.” Doãn Tịnh Thủy cũng không quá để ý chuyện này, phần lớn người nhà cô đều giàu có, trong đó tất nhiên không thể thiếu vài quản lý công ty. Tôn Vô Nộ ngược lại tán thưởng cô, nói thật, anh đã chịu đựng đủ những cô gái hễ nghe đến anh là tổng tài, hai mắt liền tỏa sáng lấp lánh, họ có biết công việc của tổng tài có bao nhiêu cực khổ? “Doãn tổng, nếu như Tịnh Thủy tiểu thư đã tới, vậy thì cùng nhau tới Thời Đại xem xét tình hình thực tế, xem gian hàng nào thì phù hợp với quý công ty.” “Được.” Doãn Thánh Kiệt vô cùng mừng rỡ, ông khổ cầu một gian hàng mãi không thấy, vậy mà hôm nay Tôn Vô Nộ lại tự mình tới thương lượng, chuyện này phải tuyệt đối không để xảy ra sai sót. Mà đại hỷ sự lần này, là do Tịnh Thủy trùng hợp cứu bà Tôn một lần, Tôn Vô Nộ liền hào phóng thành toàn. Cho nên mới nói, con gái ông thật sự là phúc tinh. Sau khi ngồi vào trong xe hơi nhà mình, Doãn Thánh Kiệt lại ca ngợi con gái một phen. “Ba, con có làm được gì đâu.” Tịnh thủy lắc đầu bật cười. “Công ty Cao Kiền nỗ lực một năm, cũng không nhận được câu trả lời như mong muốn từ Phương quản lí của trung tâm thương mại Thời Đại, chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt Tôn tổng. Ba cũng đã chuẩn bị tâm ý nguội lạnh rồi, không ngờ vòng đi vòng lại, Tôn tổng lại đích thân đến gặp ba, quả thật là đứng giữa vui mừng.” Doãn Thánh Kiệt cười sang sảng, tâm tình cực kì tốt. “Chờ gian hàng khai trương, khoản tiền thưởng này liền chia cho con.” Tịnh Thủy dịu dàng mỉm cười. “Như vậy không hay đâu ba! Các nhân viên nỗ lực một năm mới có thể thuận lợi khai trương gian hàng, nếu ba đem tiền thưởng chia đều cho họ, họ sẽ cố gắng vì công ty lập nhiều thành tích.” “Con không cần tiền thưởng?” “Tiền tiêu vặt ba cho con cũng đủ dùng rồi, hơn nữa con không muốn tranh công, đi khắp nơi tuyên dương con từng cứu Tôn nãi nãi một lần, sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, đối với bà Tôn cũng không tốt.” “Ừ, băn khoăn của con cũng có lý.” Cổ nhân nói làm việc thiện không mong người biết, nhất là đối với lòng tự trọng của người được bố thí hoặc được cứu, mình lại đi khắp nơi tuyên truyền, ngược lại khiến người khác khó chịu. Doãn Thánh Kiệt quyết định tiếp thu ý kiến của con gái. Con gái ông tuy còn trẻ tuổi, nhưng suy nghĩ chu toàn, rất biết thay người khác suy nghĩ, từ nhỏ đã rất có nhân duyên. Cho dù ông cưng chiều cô như thế nào, cô cũng sẽ không ra vẻ ngạo mạn, tùy hứng khiến người khác chán ghét, do vậy ông càng yên tâm cưng chiều nàng hơn. “Ba, con rất hiếu kì, sao Tôn tiên sinh mới trẻ tuổi như vậy mà đã lên được chức tổng giám đốc?” Trong lòng Tịnh Thủy âm thầm suy tính, ông nội Thẩm Uyên vẫn còn rất cường tráng, hơn nữa người có tiền rất coi trọng dưỡng sinh, trong vòng ba đến năm năm, ba Thẩm Uyên chắc chắn không có cơ hội kế nhiệm, đến phiên Thẩm Uyên đại khái phải hai mươi, ba mươi năm nữa cũng nên. Dĩ nhiên, tuổi còn trẻ đã trở thành người kế nhiệm cũng không phải là tốt lắm. Trách nhiệm nặng nề, kinh nghiệm cũng không đủ, người bình thường sẽ cảm thấy trước bốn mươi tuổi, bên cạnh công việc nên chăm lo cho cuộc sống hôn nhân, hơn nữa, đây cũng là thời gian sinh con dưỡng cái tương đối lý tưởng. Chỉ là, nói đến cuộc sống, chính là tràn đầy biến cố. Doãn Thánh Kiệt trầm ngâm nói: “Tôn gia gần đây ít xuất hiện, ba cũng chỉ nghe nói, Tôn tổng hiện nay từ nhỏ đã theo ông nội học tập, tại sao lại như thế, nhất định là cha mẹ cậu ta không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, do vậy trọng trách này liền rơi đến trên người cậu ta.” Đôi mắt sáng của Tịnh Thủy khẽ cong, nhe răng cười. “Nếu như con nói con rất đồng cảm với anh ta, anh ta sẽ mất hứng đi!” Doãn Thánh Kiệt cười ha ha. “Tốt nhất là con đừng làm. Đàn ông quyền cao chức trọng đều rất kiêu ngạo.” “Nhưng mà, ba, hai người nói chuyện làm ăn, sao con phải đi cùng?” “Tôn tổng nói muốn mời con ăn cơm, chính thức nói lời cám ơn, lại sợ con thấy ngại … Bà ngoại nói con đã có bạn trai, cho nên nhân lúc nói chuyện công việc, thuận tiện cùng ăn tối luôn.” “Anh ta nghĩ quá nhiều rồi. Con cũng không phải của Thẩm Uyên độc chiếm. “Sao vậy? Cãi nhau với Thẩm Uyên?” “không phải cãi nhau, chỉ là sắp tới anh ấy sẽ rất bận.” Doãn Thánh Kiệt vô cùng quan tâm đến hạnh phúc của con gái, muốn hỏi cụ thể, lại thấy Trung tâm thương mại Thời Đại đã ở trước mắt, đành tạm thời gác lại đề tài này. Xe Tôn Vô Nộ đã tới trước, xe của Doãn gia vừa tới nơi liền có người tiến lên mở cửa, Tịnh Thúy xuống xe liền khoác tay Doãn Thánh Kiệt, lặng lẽ nói. “Phô trương thật!” Doãn Thánh Kiệt không đáp, chỉ vỗ vỗ tay con gái. Tổng giám đốc đại giá quang lâm, từ tổng giám đốc đến nhân viên chủ quản các cấp xếp hàng hai bên, từ cửa đến đại sảnh. Tôn Vô Nộ di truyền khuôn mặt lạnh băng của ông nội, khiến tất cả các nhân viên đồng thời cúi chào. Anh chỉ vào tổng giám đốc cùng hai vị chủ quản khác. “Ba người đi theo tôi, những người khác trở về làm việc.” “Dạ, tổng giám đốc.” Phương tổng yêu cầu tất cả những người còn lại quay trở về cương vị của mình. Tôn Vô Nộ cực kì thân thiết với cha con Doãn gia. “Doãn tổng, Tịnh Thủy tiểu thư, cùng tôi đi khảo sát một lượt, nếu thấy có bất kì thiếu sót gì, mong hai vị vui lòng chỉ điểm.” Doãn Thánh Kiệt khiêm tốn đôi câu, khách sáo đáp lại có thể đi xem một chút là tốt rồi. Tịnh Thủy thẳng thắn nói: “Lấy lập trường người tiêu dùng nói sao?” Tôn Vô Nộ chống lại cặp mắt của cô, vô cùng chân thành đáp: “Dĩ nhiên, nhận ra thiếu sót mới có thể cải thiện.” Ánh mắt nồng nhiệt như lửa, mạnh mẽ làm người ta sợ hãi. Khóe miệng chứa đựng nụ cười nhu hòa, Tịnh Thủy không sợ hãi, nhìn thẳng vào anh. “Đùa với anh thôi, Thời Đại là trung tâm thương mại nhất nhì trong ngành, chắc chắn có rất nhiều nhân tài, không được 100% thì cũng phải được 98. Để lại hai phần cho người ta phê bình, để tránh bị ông trời đố kị.” Tôn Vô Nộ mỉm cười. Những người bên cạnh hắn đều bật cười, nội tâm rối rít suy đoán, vị Tịnh Thủy tiểu thư này có quan hệ gì với tổng giám đốc a? Bọn họ chưa từng thấy qua tổng giám đốc dùng ánh mắt này nhìn một cô gái bao giờ. “Hai vị, mời!” một đám đàn ông mặc tây trang nghiêm chỉnh đi cùng một cô gái xinh đẹp, thanh cao, cho dù không phải là giờ nghỉ của trung tâm thương mại, cũng khiến phần đông khách hàng nhìn chằm chằm. Thời Đại là trung tâm thương mại thỏa mãn toàn bộ nhu cầu mua sắm, tiêu dùng của khách hàng, bao gồm hơn 100 nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, nhà hàng, quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm, tiệm sách, quán cà phê, rạp chiếu phim, cửa hàng bánh, điểm tâm, các mặt hàng dùng trong sinh hoạt, còn có cửa hàng đồ chơi, quà lưu niệm….. Nhờ có không gian cao cấp, những sản phẩm mới nhất, khiến không chỉ khách hàng nữ mà nhiều đối tượng khách hàng khác, đã mua còn muốn mua nữa. Tịnh Thủy đơn thuần là tới đi dạo, thấy quần áo, túi xách, giầy mới nhất cũng sẽ dừng lại nhìn lâu một chút. Cánh tay Doãn Khánh Kiệt bị con gái ôm, con gái ông dừng lại liền dẫn đến một đám đàn ông cũng dừng bước, Doãn Thánh Kiệt không nóng không lạnh nói. “Con gái ngoan, hôm nay ba tới làm việc, ngày mai bảo mẹ cùng con đi mua.” “Con chỉ là tò mò xem một chút mà thôi.” Tịnh Thủy cười yếu ớt quay đầu lại, thanh âm mềm mại như tơ, mắt hạnh xinh đẹp khẽ chớp. Người đàn ông nào dám trách cứ cô? Huống chi, Tôn đại tổng giám đốc cũng không tỏ vẻ gì, mọi người liền vui vẻ bồi người đẹp đi dạo một vòng. không ai nghĩ tới, thư kí đi phía sau Tôn Vô Nộ đang ghi chép lại. “Doãn tiểu thư chắc hắn đã mệt, ngồi xuống nghỉ một lát đi.” Đúng lúc đi qua khu giày hàng hiệu, Tôn Vô Nộ cầm lên một đôi giày cao gót màu xám đen khảm kim cương, đơn giản lại cao quý khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng khó mà kháng cự lại sức hấp dẫn của nó. “Ngồi xuống đeo thử một chút. Nếu như không có đôi nào vừa mắt em, tấm bảng này có thể dỡ xuống.” Người đàn ông này không phải đang nói đùa đấy chứ? Nhưng ánh mắt anh rất nghiêm túc, ba nhân viên phục vụ liền vội vàng mời Tịnh Thủy ngồi xuống ghế salon, mang rất nhiều hàng mới ra, bao gồm cả đôi Tôn Vô Nộ đang cầm trên tay để cô thử. Tịnh Thủy mắt trợn tròn, sau lại nghĩ đã tới đây rồi thử một chút cũng không sao, cô không phải là bé gái mồ côi nhà nghèo, có trận chiến nào chưa từng thấy qua. Đôi chân nhỏ nhắn, tinh tế, trắng như tuyết, móng chân mượt mà như ngọc, được bảo dưỡng cực kì tốt, màn duyệt chân khiến vô số nữ nhân viên của cửa hàng hâm mộ không dứt. Tôn Vô Nộ sẽ không vô lễ nhìn thẳng chân mỹ nữ, nghiêm chỉnh cũng Doãn Khánh Kiệt đứng một bên trao đổi ý kiến, những người khác đứng bên cạnh chờ đợi, không dám không thức thời nhìn lén. Tịnh Thủy cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, không nói lúc trước anh kiên nhẫn tới bệnh viện làm bạn với bà nội, cô chỉ là trong lúc vô tình cứu giúp bà nội anh, anh lại kiên trì báo đáp. Thấy anh rất có thành ý, cô liền chọn đôi giày cao gót màu xám khảm kim cương anh chọn trúng, bảo nhân viên phục vụ bọc lại, đang muốn mở túi xách lấy ví da, thư ký của Tôn Vô Nộ đã vượt lên trước tính tiền, sau đó cười nói: “Tổng giám đốc có dặn, chỉ cần Doãn tiểu thư thích, tất cả không cần trả tiền.” Tịnh Thủy đứng lên nhìn về phía Tôn Vô Nộ, ánh mắt anh có ý cười nhu hòa khiến cô thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà cảm thấy sợ hãi) , giống như đang nhìn cô gái quan trọng nhất, ánh mắt chỉ dành riêng cho người phụ nữ của anh. Người đàn ông này có chuyện gì vậy? Báo ân vô chừng mực? Là một người đàn ông làm chuyện lớn, sao có thể quan tâm đến một điểm ân huệ nho nhỏ này? Dù thế nào thì, một cảm giác xa lạ bắt đầu nảy nở trong đáy lòng cô.