Hơi thở toàn thân anh ta âm trầm tới cực điểm.
Anh ta nhìn chằm chằm Tô Bắc, nắm tóc Tô Bắc: “Tiện nhân mày, mày dựa vào cái gì để tao tin tưởng mày! Mày cho rằng mày tùy tiện nắm lấy một chỗ dựa, chúng tao sẽ sợ mày sao? Tao nói cho mày biết, cho dù Thiên Vương lão tử tới, hôm nay lão tử vẫn sẽ làm mày!”
Nói xong, anh ta thô lỗ rút dây lưng, trực tiếp cột đôi tay Tô Bắc vào phía sau.
Tô Bắc bị nấc dây lưng làm đau.
Cô bị đau đớn và dục vọng cùng tra tấn, khóe mắt rơi xuống từng giọt nước mắt.
Nhìn Cố Thắng Trạch giống như phát cuồng, mọi người đều có chút sợ hãi.
“Cố thiếu, ngài đây là……” Đạo diễn Tôn sợ hãi nhìn anh ta, “Ngài đừng đùa, chúng tôi muốn đi!”
Cố Thắng Trạch đột nhiên trừng mắt nhìn bọn họ, giận dữ hét: “Con mẹ nó hôm nay nếu ai dám đi, về sau cũng đừng nghĩ lăn lộn ở thành phố Nam Hi, tôi xem là sau này nhà họ Lộ truy cứu trách nhiệm của các người, hay là tôi hiện tại, đều giết chết một đám các người!”
Cố Thắng Trạch nói cực kỳ tàn nhẫn.
Tất cả mọi người bị đe dọa.
Bọn họ khó xử đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Tô Bắc biết, Cố Thắng Trạch là thật sự điên rồi, hôm nay chính mình là không hù dọa được anh ta.
Cô quyết tâm, trực tiếp rút ra một bàn tay từ dây lưng.
Một tầng da trên tay đều bị kéo xuống, máu chảy đầm đìa, cực kỳ khủng bố.
Cô đột nhiên cầm lấy một chai rượu trên bàn bên cạnh, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp nện xuống đầu Cố Thắng Trạch.
Trong nháy mắt nện xuống kia, mọi người đều bị dọa choáng váng.
Cố Thắng Trạch cũng ngây ngẩn cả người, đầu anh ta bị cảm giác đau đớn vây quanh.
Người phụ nữ này, lại dám đánh anh ta!
Con đàn bà không biết xấu hổ!
Lửa giận của Cố Thắng Trạch lập tức bị kích phát đến đỉnh điểm.
Anh bắt lấy tay cầm chai rượu của Tô Bắc, dùng sức vặn một cái, chai rượu trên tay Tô Bắc liền rớt xuống.
Tô Bắc hoảng sợ nhìn anh ta, anh ta muốn làm gì?
Cố Thắng Trạch hoàn toàn điên rồi.
Anh ta không màng máu tươi chảy ròng trên đầu, một tay kéo Tô Bắc tới.
Anh ta cười đáng khinh điên cuồng: “A, tính cách ngang ngược như vậy, đây là muốn cho gia chậm rãi dạy dỗ cô sao? Nhưng mà tôi thích……”
Nói xong, anh ta tiếp tục xuống tay.
Tô Bắc liều mạng kêu cứu mạng, lại bị Cố Thắng Trạch lấy ra một cái khăn tay màu lam nhạt từ túi áo tây trang.
Anh ta trực tiếp cuốn thành một đoàn, nhét vào trong miệng Tô Bắc.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Bọn họ muốn chạy, nhưng không dám chạy.
Nếu không chạy, hiện tại hành vi của Cố Thắng Trạch điên cuồng như vậy, nói không chừng, về sau bị truy cứu trách nhiệm, bọn họ cũng chạy không được.
Tô Bắc cảm giác được hết thảy đã sắp không ngăn cản được, cô nhận mệnh nhắm mắt lại.
Cố Thắng Trạch đã bên trạng thái điên cuồng.
Hết thảy phát sinh chỉ trong mười phút.
Lại khơi dậy ký ức sâu nhất trong đời Tô Bắc.
Liên ở giây phút cuối cùng này.
Tất cả mọi người cho rằng ván đã đóng thuyền, chuyện này, không còn có dường sống xoay chuyển nữa.
Đột nhiên, cửa phòng bao bị một cước đá văng ra.
Mấy người đứng ở bên cạnh cửa, bị cửa đụng đau.
Bọn họ giật mình nhìn người đàn ông đi vào từ bên ngoài.
Cố Thắng Trạch còn chưa có thực hiện được, anh ta mới vừa cởi quần áo, tính toán tùy ý làm bậy.
Đã bị người đàn ông tiến vào dọa sợ.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
17 chương
6 chương
99 chương