Sáng hôm sau, Lãnh Bạch Ngôn đã thức giấc và hiển nhiên sau khi bình tĩnh lại thì anh cũng hiểu được một vài điều. Nữ nhân bên cạnh co ro mà ngủ đến mê man Anh khẽ vén lọn tóc trên gương mặt của cô xuống, khẽ mỉm cười thật ấm áp. Có lẽ, quá khứ kia anh nên bỏ đi rồi và hiện tại, con tim anh đang dẫn lối đến một nơi khác mất rồi Lãnh Bạch Ngôn cúi xuống hôn trên trán cô, như một con mèo nhỏ, cái đầu nhỏ nhắn kia lặp tức dụi vào lòng anh mà làm nũng, bị con mèo nhỏ này chọc cho buồn cười, Lãnh Bạch Ngôn choàng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng mà nhắm mắt lại, thoải mái tận hưởng khoảng khắc này [.....................................................] Phía dưới nhà, từ rất sớm thì Hoắc Tiệp Dao đã chuẩn bị bữa sáng cho con trai và cả con dâu tương lai của mình rồi. Trong bếp luôn là nơi mà người phụ nữ thể hiện sự khéo léo của bản thân, và hiển nhiên Hoắc Tiệp Dao cũng như vậy - Em đang làm gì vậy bà xã? Lãnh Thiếu Phàm ôm eo Hoắc Tiệp Dao từ phía sau - Em đang chuẩn bị bữa sáng, đêm qua hoạt động chắc hai đứa cũng mệt rồi _ Hoắc Tiệp Dao cười khúc khích - Đêm qua em cũng hoạt động mà. Không mệt sao? _ Lãnh Thiếu Phàm thì thầm vào tai vợ mình - Vô sỉ!! Sang bên kia mà ăn sáng đi! _ Hoắc Tiệp Dao đen mặt - Tuân lệnh vợ _ Lãnh Thiếu Phàm hôn lên môi vợ một cái rồi mới bước sang bàn ăn Lãnh Bạch Tuyết cũng tung tăng bước xuống nhà, liền nhìn thấy cảnh thân mật của cha mẹ mình liền mỉm cười. Tuy hai người học lấy nhau hơn 20 năm nhưng vẫn mặn nồng như thuở ban đầu - Cha mẹ, hai người mặn nồng quá ~ Khiến con ranh tị ghê _ Bạch Tuyết nũng nịu nhìn Tiệp Dao - Vậy thì con với Tửu San nhanh chóng về chung một nhà đi. Đúng không ông xã? _ Hoắc Tiệp Dao đưa mắt nhìn chồng mình - Đúng! _ Lãnh Thiếu Phàm mỉm cười ôn nhu nhìn vợ của mình Khiến Bạch Tuyết phải sặc nước, mặt cũng hơi đỏ ửng lên. Bỗng nhiên, một cô gái với dáng vóc thướt tha với chiếc váy màu hồng đáng yêu bước vào Lãnh gia - Cô chú Lãnh, con chào mọi người. Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ Không ai khác chính là Ngọc Linh cô công chúa nhỏ của Thích gia. Tiệp Dao cũng nhìn cô nàng mà mỉm cười hiền hậu - Linh Nhi, con đến chơi sao? Nào, vào ăn sáng cùng cả nhà đi Từ nhỏ Thích Ngọc Linh thường xuyên sang nhà chơi. Nên điều này không quá bất tiện với Lãnh gia, Tiệp Dao cũng xem Ngọc Linh như con gái trong nhà - Anh Bạch Ngôn đâu ạ? Hay để con lên gọi anh ấy nhé Ngọc Linh nhanh chóng nói, rồi cũng nhanh chóng chạy tót lên phòng của anh khi Tiệp Dao chưa trả lời - Mẹ này, nếu mà thấy anh hai... Chắc Linh Linh sốc lắm nha _ Bạch Tuyết cười khúc khích Tiệp Dao lắc đầu nhìn cô con gái tinh nghịch của mình. Rồi ánh mắt hướng lên phòng của Lãnh Bạch Ngôn Phía trên, Ngọc Linh vui vẻ đứng trước cửa phòng của anh, còn chỉnh chu lại đầu tóc và trang phục một cách gọn gàng và xinh đẹp nhất. Thích Ngọc Linh khẽ gõ cửa.... Không ai trả lời. Cô nàng tiếp tục gõ cửa... Cũng không ai trả lời Ngọc Linh lấy làm khó hiểu, cô nàng cầm chốt cửa... Ha? Cửa không khóa!? Ngọc Linh vui mừng đẩy cửa vào *Đùng đùng đùng* Thân ảnh đáng yêu ấy cứng đờ lại, ánh mắt thì mở to hết cỡ, khóe môi cũng nhanh chóng mở to thể hiện sự ngạc nhiên của cô nàng. Hiện tại... Người mà Ngọc Linh yêu thầm bao lâu nay.... Lại đang ôm ấp người phụ nữ khác còn... Còn đang trong tình trạng lõa thể? - A!!!!! Tiếng hét vang rất lớn của Ngọc Linh cũng đủ để Bạch Tuyết và Tiệp Dao hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Tuyết vẫn ung dung ngồi ăn bữa sáng của mình không thèm để tâm đến vì cô nhóc này đã biết trước sẽ như vậy rồi - Tiếng hét rất giống Lam Nhi, qua nhiên là mẹ con _ Lãnh Thiếu Phàm ôn nhu đặt vào đĩa của Hoắc Tiệp Dao một con tôm đã được bóc vỏ - Anh này! Nhưng phải công nhận... Là rất giống _ Hoắc Tiệp Dao gật đầu tán thành - Ba mẹ định không lên đó xem à? _ Bạch Tuyết chu môi nũng nịu - À à, đi chứ. Cũng lâu rồi không được diễn, chồng nhỉ? _ Tiệp Dao nháy mắt với chồng mình - Ừ, đi thôi. _ Lãnh Thiếu Phàm hiên ngang ôm eo vợ mình bước lên Bạch Tuyết cười khúc khích rồi cũng đi lên theo xem kịch Ở trong phòng, Lãnh Bạch Ngôn vì tiếng hét đó mà nheo mày tỉnh giấc, anh không quan tâm ai đang hét anh chỉ quan tâm con mèo nhỏ của anh có bị làm tỉnh giấc hay không. Anh nhìn xuống cô gái đang nằm trong lòng mình, thấy mi mắt của cô khẽ động, đôi mày cũng nhướn lại tỏ vẻ khó chịu. Lãnh Bạch Ngôn liền không hài lòng, khuôn mặt vô cảm hướng đến kẻ phá hoại kia Bắt gặp ánh mắt ngập nước của Thích Ngọc Linh, Lãnh Bạch Ngôn lúc đầu là ngạc nhiên nhưng rồi lại khó chịu hơn nhìn cô nàng - Anh... Anh Bạch Ngôn... Tại... Tại sao anh lại...? _ Thích Ngọc Linh nức lên Lãnh Bạch Ngôn khó chịu liền ngồi dậy, lấy khăn quấn lấy cơ thể của bản thân rồi hiên ngang lấy chăn cuốn thấy cơ thể của Liêu Hiểu Tình, bỏ qua Thích Ngọc Linh như là không khí mà tiến thẳng vào nhà vệ sinh Cả nhà ba người của Lãnh gia bước lên, liền thấy khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt ướt át của Ngọc Linh liền thở dài - Linh Nhi, có chuyện gì thế con gái? _ Tiệp Dao vuốt tóc cô nàng - Cô Tiệp Dao... Anh Bạch Ngôn... _ Ngọc Linh òa khóc Lãnh Bạch Ngôn sau khi đã thay đồ xong liền đi ra ngoài, đến cái liếc mắt cũng không giành cho Ngọc Linh - Tiểu Tuyết, lấy một chiếc váy của em cho Tình Tình thay. Còn cô, xuống nhà, đừng để Tình Tình khó chịu Lãnh Bạch Ngôn lạnh nhạt nói xong liền bỏ xuống dưới trước. Thích Ngọc Linh bặm chặt môi, cúi đầu xuống mà đi theo Hai vợ chồng Lãnh cũng chỉ lắc đầu đi theo sau đó. Bạch Tuyết là người vui nhất, cô nhóc nhanh chóng đi lấy một chiếc váy màu xanh lam cho "chị dâu tương lai" của mình thay Bạch Tuyết gõ cửa - Chị ơi, chị lấy đồ nè - Ơ ờ ừm.. Chờ chị một chút Giọng nói vang ra từ phía nhà vệ sinh khiến Bạch Tuyết càng khoái chí cười đến quên trời Quay lại lúc nảy, khi Lãnh Bạch Ngôn bế cô trên tay và bước vào nhà vệ sinh. Thì đôi mắt khẽ động ấy đã mở to, cô định la lên nhưng lại bị môtn thứ gì đó chặn lại... Là nụ hôn của anh, Lãnh Bạch Ngôn đang hôn cô sao? - Em hét, tôi sẽ hôn em _ Lãnh Bạch Ngôn đe dọa Liêu Hiểu Tình ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy một màu đồng săn chắc trên cơ thể của anh, không tự kiềm chế được nuốt một ngụm khí lạnh. Khi đã lấy lại được ý thức, cô đã đưa tay lên che mắt của mình lại. Hành động đáng yêu này khiến Lãnh Bạch Ngôn cười khoái chí - Được rồi, em ngồi ở đây. Tôi bảo Tiểu Tuyết lấy đồ cho em thay. Ngoan ngoãn ở lại, đừng ra ngoài. Khi nào giải quyết xong, tôi đưa em về. Biết chưa? _ Lãnh Bạch Ngôn căn dặn cô Liêu Hiểu Tình gật đầu liên tục - Có đói không? Tôi mang đồ ăn lên _ Lãnh Bạch Ngôn ân cần hỏi - Không đói _ Liêu Hiểu Tình lắc đầu - Được, vậy tôi ra ngoài. Một tí nữa tôi đưa em về _ Lãnh Bạch Ngôn nhẹ giọng Liêu Hiểu Tình chỉ ngoan ngoãn gật đầu, trông cô lúc này rất giống một con mèo nhỏ. Lãnh Bạch Ngôn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi mới bước ra ngoài Và mọi chuyện sau đó thì.... [......................................................] Đã trở lại sau thời gian dài:v Còn ai nhớ ta không nhề? Ta thề... Ta không thích ngược:v nhưng ta muốn ngược.... Nữ phụ:v Từ nay sẽ ra bù nha cả nhà ~ Tiếc gì cho ta một 🌟 ~ chớ đọc chùa ~ Yêu yêu ❤